.:|VIPCLASS|:.
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

.:|VIPCLASS|:.

Đây là nơi tu họp của các mem lớp 9a1
 
Trang ChínhPortalTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập

 

 Tình yêu của bố

Go down 
Tác giảThông điệp
*»ღ♥meteor♥ღ«*
Thiên sứ
Thiên sứ
*»ღ♥meteor♥ღ«*


Tổng số bài gửi : 987
Age : 30
Đến từ : Milky Way
Tiền thưởng : 100
Tình yêu của bố 2-2-1Tình yêu của bố 6-1-1
[SHOP]

Registration date : 01/03/2008

Tình yêu của bố Empty
Bài gửiTiêu đề: Tình yêu của bố   Tình yêu của bố I_icon_minitimeSat Apr 05, 2008 11:30 pm

Một tình yêu của bố





Bố đã không hề biết chứng tỏ tình yêu như thế nào. Mẹ là cầu
nối của mọi người trong gia đình. Bố chỉ biết đi làm suốt ngày còn ở nhà, mẹ
lập danh sách một loạt các tội lỗi của chúng tôi phạm phải trong ngày và bố cằn
nhằn chúng tôi.



Có một lần tôi ăn trộm một thanh kẹo, bố buộc tôi phải mang
trả lại và bảo người bán hàng rằng tôi đã trộm nó, tất nhiên tôi phải đập heo
lấy tiền đền. Nhưng chỉ có mẹ mới hiểu rằng tôi còn là một đứa con nít. Một lần
tôi chơi đánh đu bị gãy chân, chính mẹ ẵm tôi trong đôi tay suốt đoạn đường đến
nhà thương. Bố chỉ lái xe thẳng đến cửa phòng cấp cứu và khi người ta yêu cầu
bố rời xe đi chỗ khác vì nơi đó dành cho xe cứu thương, bố quát lên: “Anh nghĩ
đây là cái gì? Xe du lịch hả?”.



Vào những buổi sinh nhật của tôi, bố như kẻ bàng quan, chỉ
thổi bong bóng, dọn bàn và làm những việc vặt. Chính mẹ là người trịnh trọng
mang chiếc bánh sinh nhật và nến đến cho tôi thổi.



Khi tôi lật cuốn lưu ảnh ra xem, người ta hay hỏi: “Bố em
đâu?”. Ai mà biết được, bố luôn luôn ôm máy ảnh chụp hết người này đến người
nọ. Tôi có đến một tỷ tấm ảnh tôi và mẹ chụp chung.



Tôi nhớ lại khi mẹ nhờ bố dạy tôi đi xe đạp. Tôi bảo bố đừng
bỏ tay ra nhưng bố nói là đã đến lúc rồi. Tôi ngã, mẹ chạy lại định ẵm tôi lên
nhưng bố khoát tay ngăn mẹ lại. Tôi giận quá, phải chứng tỏ cho ông ấy biết.
Tôi leo ngay lên xe và tự đạp lấy một mình. Bố không hề cảm thấy áy náy một tí
nào hết. Bố chỉ mỉm cười.



Khi tôi vào đại học, chính mẹ làm mọi thứ giấy tờ. Bố chỉ gởi
những tấm ngân phiếu và lại còn nói rằng sân cỏ nhà mình sẽ đẹp hẳn ra khi
không còn tôi quần banh trên đó nữa.



Khi tôi điện thoại về, bố hình như muốn nói chuyện nhưng lại
luôn bảo:



- Đợi đấy, bố sẽ gọi mẹ!


Khi tôi lấy vợ, chính mẹ là người khóc, bố chỉ hỉ mũi và bước
ra khỏi phòng.



Suốt đời, bố thường nói: “Con đi đâu đấy?”, “Mấy giờ con về?”,
“Không, con không thể đi”.



Bố đã không biết chứng tỏ tình yêu như thế nào... trừ ra... Có
thể nào bố đã chứng tỏ tình yêu đó mà tôi lại không nhận ra.



Lê Quốc Đạt





Ba đã khóc





Khi còn trẻ, tôi nghĩ rằng bọn con trai hay những người đàn
ông trưởng thành sẽ không biết khóc, ít nhiều gì họ cũng biết cách kìm chế
những giọt nước mắt. Nước mắt là yếu đuối mà con trai thì ai lại như thế. Điều
này càng in sâu vào cách nghĩ của tôi khi nghe bài “Con trai không biết khóc”
vào đầu những năm 1980.



Nhưng đến tháng sáu vừa qua, tôi chợt nhận ra rằng can đảm
không phải là luôn cố nén mọi nỗi đau vào trong lòng. Can đảm không phải là cố
giấu đi những giọt nước mắt. Mà ngược lại - những giọt nước mắt ấy càng làm
tăng lòng can đảm. Và đó là điều tôi nhận ra ở ba mình.



Người chị mười tám tuổi của tôi đã bỏ nhà theo người yêu và
điều đó đã làm tổn thương trái tim người cha. Anh em chúng tôi đã quen với hình
ảnh một người cha nghiêm nghị, cương quyết.



Suốt ba ngày kể từ lúc chị tôi bỏ trốn, ba không nói một lời
mà chỉ ngồi ngoài sân, lặng lẽ trong bóng tối. Vào đêm thứ tư, tôi ngồi cạnh ba
và hỏi ba đang nghĩ gì.



Đã lâu lắm rồi tôi chưa đặt tay lên vai ba vì tôi càng lớn
khoảng cách giữa ba và tôi ngày càng xa. Vậy mà đêm đó, tôi đã cảm nhận ba đang
cố ghìm chặt nỗi đau nhưng tôi muốn ba cứ mở lòng mình ra. Tất cả chúng tôi đã
khóc vì những gì đã xảy ra, chỉ trừ ba. Vâng chỉ trừ một mình ba là không khóc.



Cái đặt tay lên vai và câu nói: “Ba à, đó không phải là lỗi
của ba mà!” đã làm sự ghìm nén trong ba vỡ oà. Trong bóng tối, ba bật khóc. Tôi
cảm nhận được đôi vai ba run lên, thì thầm:



- Ba sai ở đâu hả? Tất cả đều do ba mong muốn các con mình
khôn lớn nên người. Tại sao chị con không thể đợi được kia chứ?



Tôi đã hiểu vì sao ba lại thích ngồi trong bóng tối như thế.
Bởi ở nơi đó ba hy vọng có thể tách gia đình mình ra khỏi nỗi đau của ba. Những
giọt nước mắt của ba, dù không ai nhìn thấy trước đây nhưng chúng đã có từ
trước đến giờ.



Tôi đã thấy sự can đảm của ba trong đêm đó - cái đêm mà tôi
đặt tay lên vai ba và nghe ba khóc. Tôi đã hiểu được nỗi đau của ba.



Duy Linh





(Trích trong quyển
“Tình cha” – Nhóm Nhân văn dịch)
Về Đầu Trang Go down
 
Tình yêu của bố
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
.:|VIPCLASS|:. :: Câu lạc bộ thành viên :: Câu lạc bộ tư vấn tình cảm :: Trà sửa cho tâm hồn-
Chuyển đến