.:|VIPCLASS|:.
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

.:|VIPCLASS|:.

Đây là nơi tu họp của các mem lớp 9a1
 
Trang ChínhPortalTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập

 

 Xin thầy hãy dạy cho con tôi...

Go down 
Tác giảThông điệp
*»ღ♥meteor♥ღ«*
Thiên sứ
Thiên sứ
*»ღ♥meteor♥ღ«*


Tổng số bài gửi : 987
Age : 30
Đến từ : Milky Way
Tiền thưởng : 100
Xin thầy hãy dạy cho con tôi... 2-2-1Xin thầy hãy dạy cho con tôi... 6-1-1
[SHOP]

Registration date : 01/03/2008

Xin thầy hãy dạy cho con tôi... Empty
Bài gửiTiêu đề: Xin thầy hãy dạy cho con tôi...   Xin thầy hãy dạy cho con tôi... I_icon_minitimeSat Apr 05, 2008 11:34 pm

Xin
thầy hãy dạy cho con tôi...



Đây là
lá thư của Tổng thống Abraham Lincoln viết gởi cho thầy hiệu trưởng của trường
nơi con trai ông theo học.



Kính gửi thầy...


Con tôi sẽ phải học tất cả những điều này:


Rằng không phải tất cả mọi người đều công
bằng, tất cả mọi người đều chân thật. Nhưng xin thầy hãy dạy cho cháu biết: cứ
mỗi một kẻ vô lại ta gặp trên đường phố thì ở đâu đó sẽ có một con người chính
trực; bên cạnh một chính trị gia ích kỷ sẽ xuất hiện một nhà lãnh đạo tận tâm.



Xin hãy dạy cho cháu biết rằng cứ mỗi một
kẻ thù ta gặp ở nơi này thì ở nơi khác ta lại tìm thấy một người bạn. Bài học
này sẽ mất nhiều thời gian, tôi biết, nhưng xin thầy hãy dạy cho cháu hiểu rằng
một đồng đôla kiếm được do công sức lao động của mình bỏ ra còn quý giá hơn
nhiều so với năm đôla nhặt được trên hè phố...



Xin hãy dạy cho cháu học cách chấp nhận
thất bại và cách tận hưởng niềm vui chiến thắng. Xin hãy dạy cháu tránh xa sự
đố kỵ. Xin dạy cho cháu biết được điều kì diệu của niềm vui thầm lặng. Dạy cho
cháu biết được rằng những kẻ hay bắt nạt người khác là những kẻ dễ bị đánh bại
nhất...



Xin hãy dạy cho cháu biết đến thế giới kỳ
diệu của sách... nhưng cũng để cho cháu có đủ thời gian để lặng lẽ suy tư về sự
bí ẩn muôn thuở của cuộc sống: đàn chim tung cánh trên bầu trời, đàn ong bay
lượn trong nắng và những bông hoa nở ngát bên đồi xanh.



Ở trường, xin thầy hãy dạy cho cháu biết
chấp nhận thi rớt còn vinh dự hơn gian lận trong khi thi. Xin hãy tạo cho cháu
có niềm tin vào chính kiến của mình, cho dù tất cả mọi người xung quanh đều cho
rằng điều đó là không đúng...



Xin hãy dạy cho cháu biết cách đối xử dịu
dàng với những người hòa nhã và cứng rắn với những kẻ thô bạo. Xin tạo cho cháu
sức mạnh để không chạy theo đám đông khi tất cả mọi người đều chạy theo thời
thế.



Xin hãy dạy cho cháu biết phải lắng nghe
tất cả mọi người nhưng cũng xin thầy dạy cho cháu biết cần phải sàng lọc những
gì nghe được qua một tấm lưới Chân Lý để cháu chỉ đón nhận những gì tốt đẹp mà
thôi.



Xin hãy dạy cho cháu biết cách mỉm cười khi
buồn bã... Xin hãy dạy cho cháu biết rằng không có sự xấu hổ trong những giọt
nước mắt. Xin hãy dạy cho cháu biết chế giễu những kẻ yếm thế và cẩn trọng
trước sự ngọt ngào đầy cạm bẫy.



Xin hãy dạy cho cháu rằng có thể bán cơ bắp
và trí tuệ cho người ra giá cao nhất nhưng không bao giờ được để cho ai trả giá
mua trái tim và tâm hồn mình.



Xin hãy dạy cho cháu biết ngoảnh tai làm
ngơ trước một đám đông gào thét... và đứng thẳng người bảo vệ lẽ phải.



Xin hãy đối xử với cháu dịu dàng nhưng đừng
vuốt ve nuông chiều cháu bởi vì chỉ có sự thử thách của lửa mới tôi luyện nên
những thanh sắt cứng rắn. Hãy giúp cháu có can đảm biểu lộ sự thiếu kiên nhẫn
và có đủ kiên nhẫn để biểu lộ sự can đảm.



Xin hãy dạy cho cháu biết rằng cháu phải
luôn có niềm tin tuyệt đối vào bản thân bởi vì khi đó cháu sẽ luôn có niềm tin
tuyệt đối vào nhân loại.



Đây quả là một yêu cầu quá lớn, tôi biết,
thưa thầy, nhưng xin thầy cố gắng hết sức mình... bởi vì con trai tôi là một
cậu bé tuyệt vời.









Bài
giáo án của tình thương



Hôm ấy là một ngày bình thường như
mọi ngày, các học sinh đến trường bằng xe buýt; tiếng các em chào hỏi nói
chuyện xôn xao khiến ngôi trường như náo nhiệt hẳn lên. Tôi nhìn lướt qua tập
giáo án của mình một lần nữa và thấy mình đã sẵn sàng cho một ngày mới. Tôi tin
rằng đó sẽ là một ngày tuyệt vời và lớp của tôi sẽ học được thật nhiều điều.
Chúng tôi ổn định chỗ ngồi quanh bàn đọc sách và chuẩn bị cho giờ học đọc. Bước
đầu tiên tôi soạn trong giáo án là kiểm tra vở bài tập xem các em đã làm xong
bài chưa.



Khi tôi đến gần Troy,
em cúi thấp đầu xuống và đẩy quyển bài tập còn dang dở ra trước mặt tôi. Vì
ngồi phía bên phải, em cố lùi người lại để tránh ánh mắt của tôi. Theo phản xạ,
tôi nhìn vào quyển vở và bảo:



- Troy,
em chưa làm xong bài tập!



Em ngước lên nhìn tôi bằng ánh mắt van nài tha thiết
nhất mà tôi từng thấy nơi một đứa bé và nói:



- Tối qua em không thể làm được thưa cô, vì mẹ em đang
hấp hối.



Tiếng khóc nức nở tiếp theo sau câu giải thích của em
khiến cho cả lớp giật mình. Tôi bỗng thấy mình may mắn biết bao khi được ngồi
bên em trong giây phút ấy. Tôi ôm Troy vào
lòng, để đầu em dựa vào ngực tôi. Ai cũng hiểu cậu bé đang rất đau buồn, nỗi
buồn lớn đến nỗi tôi sợ rằng trái tim bé nhỏ của em sẽ vỡ ra mất. Tiếng nấc của
cậu bé vang lên khắp lớp học và những giọt nước mắt cứ thi nhau tuôn xuống trên
gương mặt em. Các học sinh khác mắt rơm rớm ngồi lặng đi bất động. Buổi sáng
hôm ấy, không khí im lặng thật nặng nề – không có âm thanh nào ngoài tiếng nức
nở của Troy.
Một học sinh vội đi tìm hộp khăn giấy, trong lúc đó tôi chỉ biết ghì chặt cậu
bé vào lòng mình. Nước mắt em thấm ướt áo tôi. Không kìm được xúc động, tôi
cũng khóc, nước mắt tôi rơi xuống đầu cậu bé.



Tôi tự hỏi: “Mình phải làm gì đây cho một đứa trẻ sắp
mất mẹ?” Và câu trả lời duy nhất đến với tôi vào lúc ấy là: “Hãy yêu thương cậu
bé... cho em hiểu rằng em được quan tâm... và hãy khóc cùng em.” Tôi không thể
làm gì hơn để giúp em vì đây là một biến cố quá lớn đối với một đứa trẻ như Troy. Cố ngăn lại dòng
nước mắt của chính mình, tôi nói với cả lớp:



- Cô và các em hãy cùng cầu nguyện cho Troy cùng mẹ của bạn ấy!


Chưa từng có một buổi cầu nguyện nào trang nghiêm và
nhiệt thành như thế! Sau một lúc lâu, Troy
ngẩng lên nhìn tôi và nói:



- Thưa cô, em sẽ không sao đâu.


Cậu bé đã khóc cạn nước mắt và đã trút được phần nào
nỗi đau trong lòng. Buổi chiều hôm ấy, mẹ Troy
qua đời...



Khi tôi đến dự đám tang, Troy
chạy ngay ra đón tôi. Dường như em đã chờ tôi từ trước, dường như em đã mong
tôi đến. Em ngã vào lòng tôi và ôm tôi một lúc lâu. Sau đó, như lấy
lại sức mạnh và lòng can đảm, em dẫn tôi đến bên quan tài. Lúc
đó cậu bé có thể nhìn thấy gương mặt của mẹ và đối diện với cái chết dù em chưa
thể hiểu được bí ẩn của nó.



Tối hôm ấy, trước khi đi ngủ tôi cảm ơn Chúa vì Người
đã cho tôi sự sáng suốt để bỏ qua bài giáo án môn tập đọc để ôm một đứa trẻ đau
khổ vào lòng bằng cả trái tim mình.






(Trích trong
quyển “Tình thầy trò” – Nhóm Nhân văn dịch)
Về Đầu Trang Go down
 
Xin thầy hãy dạy cho con tôi...
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
.:|VIPCLASS|:. :: Câu lạc bộ thành viên :: Câu lạc bộ tư vấn tình cảm :: Trà sửa cho tâm hồn-
Chuyển đến