Bảy ngôi làng ma - kỳ 5
Đêm tối như mực, giờ đã hơn mười hai giờ khuya, chính là thời điểm tối nhất của đêm.
Tôi
nhanh chóng đến ngôi nhà số mười bảy rưỡi, cổng vẫn đóng khoá thin
thít. Nhưng khoá như thế không thể ngăn tôi được. Chưa đầy nửa phút,
tôi đã phá được khóa, đi vào nhà. Chiếc quan tài bằng sắt năm xưa chôn
ngay trong ngôi nhà này. Trước khi đến, tôi đã hỏi cô chủ nhà trọ thì
được biết, dưới nhà này còn có một cái lò đất. Tem ra, người hôm đó đã
trốn trong cái lò đất này, người mang xác cô Lam đã giấu thi thể cô
trong cái lò đó. Còn chiếc quan tài của ông Hoàng lại chôn ngay dưới
cái lò đó.
Theo miêu tả của cô chủ
nhà trọ, tôi dễ dàng tìm ra cái lò dưới đất đó rồi chui xuống. Cái lò
bình thường như những cái lò khác, nó giống như ngôi nhà dưới đất vậy.
Bốn bên làm bằng tường gạch, có hai cái giá, bên trong trống rỗng,
trông rất u ám. Trên nền nhà lát gạch men xanh, nhưng phần chính giữa
có mấy viên rõ ràng gần đây mới bị người ta lật lên, dẫm lên thấy kêu
bong bong, bên dưới chắc là trống rỗng. Xem ra, người muốn lật quan tài
lên không chỉ có riêng mình tôi. Còn có ai đã làm chuyện đó? Hoàng Lam
chăng? Hay là Trần Lập và người giấu mình kia? Bản thân tôi cũng không
biết, nhưng vẫn mong sao sau khi lật quan tài lên sẽ phát hiện ra điều
gì đó, trong lòng tôi bỗng dấy lên một cảm giác rất mãnh liệt linh cảm
thấy nhất định ở đây đang ẩn chứa một bí mật cực kì kì bí. Tôi lật từng
tấm gạch hoa xanh lên, rồi dùng thuổng đã chuẩn bị từ trước để đào lên
từng miếng đất. Đất rất tơi, chắc là gần đây có người quật lên, vì vậy
đã giúp tôi đỡ sức bao nhiêu, chẳng mấy chốc, chiếc thuổng đã chọc phải
cái gì đó cứng nhắc. Tôi buông thuổng ra, nhảy xuống, gạt bỏ lớp đất
vụn bên trên, bên dưới quả nhiên có chiếc quan tài bằng sắt. Tôi ráng
sức nhấc lên, nhưng chiếc quan tài nặng quá không sao di chuyển được,
xem ra lời đồn đại về sức nặng của chiếc quan tài này quả nhiên không
ngoa chút nào!
Đã lật được chiếc quan tài nhưng không mở ra xem
bên trong có cái gì thì tôi không chịu buông tha. Một tay tôi giữ nắp
quan tài, cố hết sức đẩy, nắp chiếc quan tài đã xê dịch được chút ít.
Chiếc nắp cũng được đúc bằng sắt, rất nặng, chí ít cũng phải mấy trăm
cân. Nhưng khi nhìn vào trong quan tài bất chợt tôi giật thót cả mình.
Trong quan tài có gì? Đương nhiên là thi thể! Sở dĩ tôi giật nảy mình
không phải bên trong có cái gì đáng sợ mà hoàn toàn ngược lại, bên
trong chẳng có gì cả!
Đừng nói là người
chết khô cứng thành ma hời mà ngay cả cái thây bình thường cũng chẳng
có!Vì sao chiếc quan tài lại trống rỗng như thế, vậy thi thể ông Hoàng
nằm đâu? Tôi ngắm chiếc quan tài rỗng tuếch mà không khỏi buột mồm than
thở mấy câu. Thi thể không có ngay từ khi chôn cất hay là sau khi chôn
xong có người mang đi? Nếu khi chôn vốn đã không có thì tại sao người
ta lại làm như thế? Nghĩ đến đây, tôi chợt nhớ lại câu chuyện mà cô chủ
nhà trọ đã kể cho tôi nghe. Năm năm trước, người phụ trách chôn cất ông
Hoàng là ông trưởng thôn, nếu thi thể không có trong chiếc quan tài từ
lúc đó, thì cũng chắc hẳn là do ông trưởng thôn sắp đặt. Song điều ngẫu
nhiên trùng hợp là, trưởng thôn là người bị Trần Lập giết đầu tiên, vậy
phải chăng đây là chuyện ngẫu nhiên hay có nguyên nhân sâu xa gì trong
đó? Đờ người ra nhìn chiếc quan tài, lúc lâu sau tôi mới hoàn hồn tỉnh
lại, đi một vòng quanh chiếc quan tài rồi tỉ mỉ quan sát. Nhưng cũng vô
ích vì tôi chẳng phát hiện ra điều gì từ chiếc quan tài này. Ngoài chất
liệu bằng sắt ra, thì chiếc quan tài này chẳng có điểm gì đặc biệt so
với các chiếc quan tài thông thường khác. Tôi xem đi xem lại kĩ càng
trong suốt hơn hai mươi phút nhưng cũng chẳng có kết quả gì. Bực mình,
tôi đẩy nắp quan tài lại rồi chôn trở lại như cũ. Nhưng chắc không chỉ
riêng tôi thất vọng, vì trước đó cũng đã có người lật nắp quan tài như
tôi bây giờ và chắc họ cũng thất vọng như tôi. Nhưng lúc đó, chiếc nắp
quan tài bị lật bỗng nhiên từ từ lăn trượt xuống đất đánh uỵch một
tiếng và ngập nghỉm xuống đất. Tôi bị âm thanh chấn động đó làm giật cả
mình, vội vàng tắt đèn điện dưới lò đi. Như thế, dù có người bên kia
vách nhà nghe thấy cũng không thể đoán biết được âm thanh đó phát ra từ
đâu. Tôi ẩn mình trong đêm tối, bên mình là chiếc quan tài kì quái, hơi
lạnh từng đợt, từng đợt cứ như chui vào từng lỗ chân lông tôi. Tôi
không nhịn được đảo mắt về phía chiếc quan tài, hình như tôi sợ rằng có
vật gì đó trong chiếc quan tài sẽ nhảy ra, rồi cắn vào tôi. Tôi nuốt
nước bọt, sau đó, ánh mắt tôi bị thu hút bởi một vật kì quái. Sau khi
chiếc nắp quan tài rơi xuống mặt đát, một góc của chiếc nắp quan tài
bỗng loé lên màu cổ đồng nhưng có vẻ sáng tươi hơn. Tôi quay đầu lại
nhìn kĩ, quả nhiên một góc chiếc nắp quan tài có màu sắc không giống
với toàn bộ chiếc quan tài. Chúng có màu sắc khác biệt nhau hoàn toàn.
Tôi lại bật đèn, thoắt cái, toàn bộ căn hầm đã sáng lên. Dưới ánh đèn
điện tôi dễ dàng nhận ra vùng có màu sắc khác biệt đó.
Bên trong là màu vàng hoàng kim.
Tôi nhanh nhẹn lấy dầu thừa tô lên vùng có màu vàng kia, càng tô nó càng loé sáng màu vàng như là vàng thật.
“Là
vàng thật”. Tôi lẩm bẩm mấy câu, “Nếu là vàng thật thì tôi đã phát tài
lớn rồi!”. Nếu cả chiếc quan tài đều được đúc bằng vàng ròng thì giá
trị của nó tương đương cả một kho báu, quả thực điều này đã khiến cho
tôi thoả lòng thoả dạ. Lúc đó, tôi nghe có tiếng loảng xoảng, cánh cửa
nhà quả nhiên đang bị người ta mở ra, tiếng bước chân từ từ tiến lại
gần tôi. Tiếp theo là tiếng một người con gái nói với tôi. “Dung Tân,
anh ở trong đó à, em Hoàng Bình chủ nhà trọ đây”.