.:|VIPCLASS|:.
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

.:|VIPCLASS|:.

Đây là nơi tu họp của các mem lớp 9a1
 
Trang ChínhPortalTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập

 

 Bảy ngôi làng ma - kỳ 7

Go down 
Tác giảThông điệp
*»ღ♥meteor♥ღ«*
Thiên sứ
Thiên sứ
*»ღ♥meteor♥ღ«*


Tổng số bài gửi : 987
Age : 30
Đến từ : Milky Way
Tiền thưởng : 100
Bảy ngôi làng ma - kỳ 7 2-2-1Bảy ngôi làng ma - kỳ 7 6-1-1
[SHOP]

Registration date : 01/03/2008

Bảy ngôi làng ma - kỳ 7 Empty
Bài gửiTiêu đề: Bảy ngôi làng ma - kỳ 7   Bảy ngôi làng ma - kỳ 7 I_icon_minitimeMon Apr 14, 2008 5:44 pm

Bảy ngôi làng ma - kỳ 7






Đó là một ngôi làng nằm ở vị trí hẻo lánh, thâm u kì bí, trong một
thung lũng cách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài, vây quanh là
trùng trùng núi non hiểm trở.








Rừng
cây già bạt ngàn tỏa ra một màu âm u, đằng đằng sát khí, như muốn nuốt
hết từng mạng sống của các cư dân trong làng. Tư liệu trên tay cho
biết, đó là ngôi làng nằm ở phía đông của một ngọn núi lớn. Tôi lật một
bản đồ được vẽ bằng tay, chốc chốc lại nhìn sang hai cánh rừng xanh đen
rậm rịt hai bên đường.


Tuy
là ban ngày, nhưng vẫn có thể nghe tiếng chim kêu một cách quái đản, cứ
chíp chíp trong bụi rậm, dưới các gốc đại thụ, chốc chốc lại thấy cái
bóng đen của những con quái thú chạy qua. ở nơi rừng sâu núi thẳm,
không có được cái cảm giác thư thái như khi ở dưới bóng cây, hay ở cánh
đồng mà ngược lại, chỉ có những cơn kinh hoàng cứ hết đợt này đến đợt
khác…


lẽ vì ngôi làng phía trước quá hẻo lánh, khuất lấp, tôi đã tra lại bản
đồ của khu vực rừng núi tỉnh Sơn Đông, phát hiện thấy sự miêu tả rừng
rậm trong bản đồ bất quá chỉ là đánh vài con số vào đấy, nó chỉ chứng
minh cho biết đấy là vùng núi hẻo lánh mà thôi. Người cùng đi với tôi
trong chuyến này là Thạnh Quân Mĩ - một đồng nghiệp của tôi.

Làm
việc với cô ta chẳng có gì là hay ho cả, nếu không nói là chán ngắt.
Suốt quãng đường, chúng tôi đều cẩn thận đề phòng, đề phòng đối phương
sẽ giết mình rồi vùi thây nơi đồng vắng.

Con
lừa của chúng tôi cứ kêu ré lên từng tiếng, tiếng kêu không giống tiếng
quạ nhưng nghe rất khét tai, khiến ông đánh xe phải quay đầu lại, nói
với giọng đặc khẩu âm Sơn Đông: “Cô gái, đến rồi, tôi chỉ chở cô đến
đây thôi”.

Nhìn phía trước, tôi thấy một cây gỗ mục cắm vào trong đá núi, bên trên có ghi dòng chữ màu đỏ: “Thôn Đỗ”.

Gió
bỗng thổi vù vù, con lừa cứ chốc lại nhảy rống lồng lên rồi đột ngột
quay đầu chạy tít một mạch về phía sau. Chưa kịp xuống, nó đã lồng lên
chạy quá nhanh khiến tôi và đồng nghiệp Thạnh Quân Mĩ ngã sụp xuống
đất. Trực giác mách bảo tôi rằng, con lừa đó đã thấy cái mà chúng tôi
không thể thấy được, nó hoảng quá nên mới lồng lên tháo chạy như thế.

Nghĩ đến điều đó, tôi thấy rùng mình.

Lão đánh xe cầm chặt dây cương, vừa kéo con lừa lại vừa chửi rủa nó, cuối cùng ông ta cũng lôi được nó về.

Sau
đó, ông ta nhảy xuống xe, vội vàng đỡ tôi và Quân Mĩ dậy, và nói: “Xin
lỗi hai cô, thực tình xin lỗi! Không thể đưa hai cô đi được nữa, trong
ngôi làng có nhiều điều tà quái; trước đây, trong làng này có một trận
đại dịch, người chết nhiều đến nỗi thiêu không kịp”.

Thạnh
Quân Mĩ không chút để ý gì đến lời nói của lão đánh xe, mở hành lí ra,
kiểm tra thử có vật gì bị vỡ khi ngã lúc nãy không. Tôi chau mày một
cách bất mãn, làm thế nào để thể hiện là một phóng viên đạt tiêu chuẩn,
xem ra về vấn đề này cô ta còn quá thiếu kinh nghiệm.

Trước
mắt, khi chưa có đối tượng nào để phỏng vấn, thì việc đầu tiên là thu
thập những tư liệu có liên quan đến ngôi làng này. Nhìn lại chiếc cọc
gỗ ghi tên làng, tôi không khỏi kinh ngạc, nó giống như là cái mốc
phong thuỷ đánh giấu hết đất bình yên, phía sau cái cọc đó là lãnh địa
của quái dị.

- Biết có đại dịch hoành hành, thế tại sao không đặt các trạm phòng dịch? - Tôi hỏi.

-
Ai nói là không chứ? Cứ hết lượt nhân viên này đến lượt nhân viên khác
của trạm phòng dịch đều lần lượt mắc bệnh và qua đời, họ chết oan sạch
sành sanh không còn một ai.

-
Chuyện lớn thế sao không thấy thông báo gì trên các phương tiện thông
tin đại chúng? Chẳng lẽ ở Trung Quốc cố giấu thôn mắc bệnh Sida? - Cô
Quân Mĩ nói.

Giọng
nói của Quân Mĩ tỏ ra thờ ơ lãnh đạm, kể từ ngày cô ta bước chân vào
phòng biên tập của tòa báo chúng tôi, tôi đã không hài lòng về thái độ
làm việc của cô ta. Câu nói vừa rồi của cô rất dễ bị người ta từ chối
phỏng vấn, cứ như thế thì không có cách nào để tìm hiểu kĩ vấn đề, thu
thập tư liệu.

Quả
nhiên, ông lão phu xe đó không trả lời. Ông ta nhảy phắt lên lưng lừa,
lẩm bẩm: “Ngôi làng này kể từ mấy năm trở lại đây ít thấy ai ra vào,
người ta đồn rằng, trong làng này có mầm dịch, hễ dính vào người là toi
mạng như chơi”. Nói xong ông lão đánh xe chạy một mạch không dám ngoái
đầu nhìn lại rồi từ từ mất hút sau rừng cây…

Tôi
và Mĩ Quân đi bộ đến phía cọc gỗ có ghi “Đỗ thôn”. Đỗ thôn, có phải là
người trong làng đều mang họ Đỗ nên mới đặt tên là Đỗ thôn? Mĩ Quân
hỏi. Nếu l thế thật thì nên gọi là “Đỗ gia thôn” mới đúng. Tôi sờ lên
cọc gỗ bám đầy bụi,: “Vừa rồi ông lão đánh xe bảo đã mấy năm rồi không
có người nào ra vào làng này, vậy tôi nghĩ rằng chữ “đỗ” trong Đỗ thôn
này có nghĩa là tuyệt đường qua lại?

Đương nhiên, cách nghĩ của cô Quân Mĩ không giống tôi, cô ta cười khẩy có vẻ mỉa mai, rồi một mình tiến vào trong thôn.

Lần
phỏng vấn này là để đăng tải tập tin “Tìm hiểu những ngôi làng ẩn giấu
không tên” của tòa báo chúng tôi. Vì hiện nay, những thông tin chuyên
về làng mạc rất được độc giả quan tâm chú ý. Thế là tòa báo chúng tôi
quyết định phân cứ hai người thành một tổ để đi tìm hiểu phong tục tập
quán, phương thức sinh hoạt của những ngôi làng bị lãng quên này. Tôi
đi theo sau Quân Mĩ tiến sâu vào làng, đây là một ngôi làng bị xã hội
quên tên, bỏ rơi. Đi khoảng năm phút, đâu đâu cũng là một cảnh tiêu
điều, đất đường mọc đầy cỏ hoang rậm rạp, chen cả lối đi, điều đó cũng
chứng minh được rằng, đã lâu ngôi làng này rất ít người qua lại. Xa xa,
cả tôi và Quân Mĩ đều nhìn thấy một mái nhà tranh khá hoàn chỉnh.




Đó
là một ngôi nhà khác hẳn với những ngôi nhà xiêu vẹo khác trong làng.
Từ ngoài nhìn vào, tôi có cái cảm giác là ngôi nhà này quá ẩm thấp, nóc
nhà trầm ngâm trong điêu tàn, nó dường như không chịu được cái cảnh
tiêu điều đó và có thể sập đổ bất cứ lúc nào. Thấy tôi đứng lại không
đi, Quân Mĩ “Hậm” một tiếng tỏ ra bất mãn, rồi một mình tiến vào trước
cổng ngôi nhà. Tôi cũng rất muốn đi cùng song hai chân như bị cắm sâu
xuống đất, không thể bước lên được. Một dự cảm bất thường bỗng chiếm
lĩnh cả tâm hồn và thể xác tôi, tôi muốn gọi tên Quân Mĩ, nhưng cổ họng
cứ nghẹn lại như có bàn tay vô hình nào bóp chẹt lấy, không thể lên
tiếng được.

Đột
nhiên có một tiếng thét lên vọng ra từ mái nhà tranh vọng lại, đanh như
thép đó làm vang vọng cả núi rừng, tiếng kêu ghê rợn như tiếng rống
cuối cùng của quỷ dữ trước khi tiêu tan vĩnh viễn trong vũ trụ vô cùng,
nó chứa đựng cả khối tàn dư của sự độc ác… Tiếng thét đanh quá như cắt
vào từng mạch máu trong cơ thể khiến người nghe như vỡ gan vỡ mật.
Trong khoảnh khắc đó, tim tôi bỗng ngừng đập, một nỗi kinh hoàng ghê
gớm chiếm lấy tâm hồn tôi…

Cảnh
vật xung quanh tôi dường như đang xoay chuyển, tôi bắt đầu tự trách,
tại sao lại để một mình Quân Mĩ đi vào nơi bí hiểm đó? Hai chân tôi bắt
đầu có cảm giác, tôi nhào vào ngôi nhà tranh đó. Vừa lọt vào trong, cả
thân mình bỗng có cảm giác như rơi vào một nơi âm u, hoang lạnh… Rõ
ràng là giữa mùa nóng nhất trong năm- tháng sáu, thế mà tôi bỗng cảm
thấy mình như đang ở trong động băng, cái lạnh đó cứ thấm dần vào xương
tuỷ.

Điều
khiến tôi bàng hoàng nhất là, Quân Mĩ vẫn ở trong đấy một cách bình an
như hoàn toàn không hay biết chuyện gì đã xảy ra. Thấy tôi chạy bán
mạng vào nhà, cô ta cất cao giọng nói: “Nếu chị sợ thì cứ đứng ngoài mà
chờ!”.

Câu
nói đó không phải xuất phát từ sự quan tâm, từ tình cảm mà là để chế
giễu châm chọc, tôi quay đầu lại nói: “Như thế nghĩa là thế nào, cô gọi
to như thế để hù dọa ai chứ?”.

Quân Mĩ không nói, chỉ ném lại phía tôi ánh mắt khinh miệt.

Lần
đi công tác này cả hai chúng tôi đều không có ý định hợp tác mà mỗi
người lại theo đuổi một mục đích riêng. Dù cô ta và tôi chưa từng hợp ý
nhau, nhưng hành động vừa rồi của Quân Mĩ làm tôi thấy sự việc quá ư
nhiêu khê.

Tiếng
gọi thất thanh kinh thiên động địa kia vẫn còn vang vọng mãi trong tâm
trí tôi. Nếu không phải sự kinh hoảng tột độ thì chắc không thể phát ra
thứ âm thanh đó được. Với thời gian tôi chạy từ ngoài vào thì nếu Quân
Mĩ thực sự sợ hãi thì chắc chắn cô ta sẽ không trấn tĩnh lại nhanh như
thế được. Trừ phi có kẻ thứ ba nào đó giấu mặt!

ý
nghĩ đó khiến một cảm giác rờn rợn cứ trào lên trong tâm trí tôi, bất
giác khắp người tôi sởn hết cả gai ốc. Trong căn nhà ẩm thấp, đầy vẻ âm
u, chẳng có chút biểu hiện gì là đang có người cư trú. Trên mặt đất,
loang lổ những tấm chiếu cói đã rách nát cũ kĩ khiến người ta liên
tưởng đó là những tấm chiếu bọc thây người.

Đồng nghiệp của tôi không tin có tà ma, lại gần vén chiếu lên, một mùi xác thối hừng hực bốc lên, vô số ruồi xanh vo vo ập đến.

Trong
cơn hoảng loạn, tự nhiên ruột gan tôi như muốn lộn hết ra ngoài, tôi
vẫy tay đuổi đám ruồi trước mặt. Dù dưới chiếu chẳng có gì nhưng cũng
khiến cho người ta chán ngấy cái căn nhà bẩn thỉu này. Tôi không dám
suy nghĩ gì nhiều, chỉ vội vã kéo đồng nghiệp thoát ra khỏi căn nhà.

Làm
cái gì vậy? Vừa ra khỏi cửa Quân Mĩ vội vùng giật tay khỏi tay tôi,
mắng: “Chị chẳng có lòng yêu nghề tí nào, mới chỉ có thế mà đã khiếp
vía thế cơ à? Trông bộ dạng chị kìa!”.

Tôi
chửi thầm, nếu mày có gan thì đừng để tao kéo mày ra chứ, như thế mới
là người có gan chứ, làm ra vẻ…! Tôi nghiêng mình toan ném trả cô ta
mấy câu thì bỗng nhiên khựng lại không nói được. Tim tôi bỗng như ngừng
đập.

Trong
khi tôi đảo mắt về phía Quân Mĩ, thì cánh cửa ngôi nhà tranh sau lưng
cô ta bỗng thấp thoáng như có người đang đẩy cửa ra và bên trong căn
nhà mập mờ tối sáng, tôi thoáng thấy hai đốm sáng lấp loáng như đôi mắt
ai chứa đầy thù hận đang trừng trừng nhìn vào tôi. Dường như có vật
không tên gì đó đang đăm đăm nhìn về phía cánh cửa. Lúc đó, tôi thấy
hơi thở mình dồn dập, thân thể nhũn ra và run lên bần bật. Ngoài ra tôi
còn nghe tiếng thở hổn hển của ai nữa, tuy mơ hồ, xa xôi nhưng nó tồn
tại thực sự.

(còn tiếp)
Về Đầu Trang Go down
 
Bảy ngôi làng ma - kỳ 7
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
.:|VIPCLASS|:. :: câu lạc bộ MANGA - ANIME - Truyện chữ :: tiểu thuyết-
Chuyển đến