7 ngôi làng ma - Kỳ 8
“Có người”. Quân Mĩ la lên, lại một lần nữa làm tôi giật mình, chẳng lẽ
cô ta cũng có cảm giác đó? “Đào Tử, chị xem sau lưng chị kìa!” Cô ta
vừa dứt lời, toàn thân tôi co rúm lại, tôi vội quay đầu nhìn, thì ra đó
là một bà lão gầy đét, nước da vàng võ đang đứng sau lưng tôi. Bà lão
mặc áo quần trông rách rưới tả tơi, không còn phân biệt được là màu gì
nữa. Đầu tóc rối bù sợi trắng sợi đen, trên mặt đầy những nếp nhăn sâu
như vết dao cắt.
Trước
đây tôi từng nghe một câu chuyện cười có một bà lão đã lăn chết con
ruồi bằng những nếp nhăn trên trán mình, nay liên tưởng lại những già
xảy ra trong căn nhà vừa rồi cộng với sự xuất hiện thêm bão lão trước
mặt, câu chuyện cười đó khiến tôi buồn nôn.
Bà lão trừng mắt đờ
đẫn, hai con ngươi mờ đục như muốn rơi ra khỏi mắt, đôi tay gầy gò co
quắp như dây cát đằng khô, mồm lẩm bẩm điều gì cứ như là đang đọc những
câu thần chú nguyền rủa độc ác nhất trên thế gian này. Quân Mĩ tiến lại
gần chìa tay ra phía bà lão, tôi đoán chắc là cô ta muốn bắt tay bà ta.
“Chúng cháu đến đây để tìm hiểu, xin hỏi…”, nói chưa dứt lời. Quân
Mĩ bỗng nhiên khựng lại, cánh tay trắng nõn của cô đã bị bà lão cào
xước chảy đầy máu.
“Cháu chỉ hỏi thăm thôi mà bà đã làm gì dữ
vậy?”. Quân Mĩ có thói quen là khi nào phỏng vấn ai, nếu bị cự tuyệt,
cô ta thường mang máy ảnh ra chụp lấy khuôn mặt đối phương. Thông
thường, với hành động đó cô thường bị đối phương đuổi đánh.
Nay cô cũng vội vàng lấy máy ảnh ra, quả đúng như tôi dự đoán. Tôi chưa kịp ngăn cản thì cô ta đã bật nút chớp nhanh…
Cái
thoáng chớp của máy ảnh dường như đã làm bà lão nổi trận lôi đình, bà
nhảy xổ về phía chúng tôi. Khi bà lão nắm chặt lấy đầu tóc Quân Mĩ, thì
cái bốn bề vắng ngắt như đồng hoang bỗng hàng hàng lớp lớp người xuất
hiện, bọn họ già có trẻ có, ai nấy đều có đôi mắt hung hãn, đờ đẫn
giống nhau, họ cứ xông lên như bị ma làm, ngăn cản tôi và Quân Mĩ.
“Dừng
tay lại, chúng tôi là phóng viên, chúng tôi không có ác ý gì cả”, tôi
nhắc đi nhắc lại thân phận mình cho họ nghe nhưng ngược lại, họ càng
làm dữ hơn. Họ giống như những người chết bị thầy phù thủy điều khiển,
cứ thế mà xông lên cướp lấy hành lí của chúng tôi, họ huơ chân múa tay,
giã cho chúng tôi một trận như vũ bão.
Trong tầm nhìn lay lắt, tôi
thấy Quân Mĩ đang lấy máy di động ra, không biết giờ này cô còn gọi
điện cầu cứu ai nữa đây. Nước xa không cứu được lửa gần!
Chúng tôi lạc vào tình cảnh dở người dở quỷ của bọn họ, tuy trông giống người nhưng thực ra họ là những con thú.
Chiếc
di động trong tay Quân Mĩ chẳng biết do ai đâm rơi ngay xuống đất tách
một tiếng, rồi họ dẫm đạp lên làm nó tan tành. Quân Mĩ gào thét hết cả
hơi, nhưng những người trong thôn không tha cứ lôi bừa cô ra giữa đất.
Tôi chỉ biết trân mắt nhìn Quân Mĩ trong cơn khủng hoảng, chiếc áo trên
mình cô đã bị xé toạc. Mấy người trong thôn cùng loạt tiến lên, kéo
thẳng Quân Mĩ vào sâu trong làng.
Tầm nhìn đã mơ hồ không còn thấy
gì nữa, mặt đầm đìa nước mắt, tôi bó tay đứng nhìn đồng nghiệp bị bắt,
không còn chút sức lực và ý chí chống trả nữa.
Chạy trốn, điều duy nhất bây giờ là chạy trốn, như thế mới có cơ may sống sót.
Thời
gian không cho phép tôi suy nghĩ nhiều, tôi liều mạng cắn cho kẻ đang
nắm chặt tay tôi một miếng, nó kêu thét lên rồi nhân lúc nó vừa buông
tay, tôi tháo chạy thoát thân.
Tiếng reo hò đuổi theo cứ bám theo
sau tôi, tôi chạy như điên cuồng, lao đi như thể để kết thúc một sinh
mạng. Đến khi dừng lại, tôi không biết mình đã ở đâu trong ngôi làng
này. Trước mặt tôi là một con suối nhơ nhuốc, tôi ngồi xổm xuống bên
suối, ngắm nhìn lại khuôn mặt đang cơn kinh hãi của mình. Từng cơn gió
lạnh thổi buốt tim gan, nhắm mắt thiếp đi, hai điểm sáng như đôi mắt
đầy thù hằn trong ngôi nhà lúc nãy lại hiện về trong tôi. Tôi tin trăm
phần rằng, đấy chính là hai con mắt!
Màu trời đã chuyển từ vàng
nhạt hoàng hôn sang màu đen sẫm rồi màn đêm đen ụp đến. Côn trùng, thú
dữ, chim muông ẩn nấp sau những lùm cây cất tiếng kêu thảm thiết ghê
hồn không dứt, không khí bức bối ngột ngạt sắp làm tôi phát điên lên
mất. Hai tay tôi giờ đã run như cầy sấy. Đột nhiên sau lưng vọng lại
tiếng bước chân người, tôi quay ngoắt đầu, bỗng có một đôi tay lạnh
buốt chộp lấy vai tôi.