.:|VIPCLASS|:.
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

.:|VIPCLASS|:.

Đây là nơi tu họp của các mem lớp 9a1
 
Trang ChínhPortalTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập

 

 7 ngôi làng ma - Kỳ 8

Go down 
Tác giảThông điệp
*»ღ♥meteor♥ღ«*
Thiên sứ
Thiên sứ
*»ღ♥meteor♥ღ«*


Tổng số bài gửi : 987
Age : 30
Đến từ : Milky Way
Tiền thưởng : 100
7 ngôi làng ma - Kỳ 8 2-2-17 ngôi làng ma - Kỳ 8 6-1-1
[SHOP]

Registration date : 01/03/2008

7 ngôi làng ma - Kỳ 8 Empty
Bài gửiTiêu đề: 7 ngôi làng ma - Kỳ 8   7 ngôi làng ma - Kỳ 8 I_icon_minitimeMon Apr 14, 2008 5:46 pm

7 ngôi làng ma - Kỳ 8






“Có người”. Quân Mĩ la lên, lại một lần nữa làm tôi giật mình, chẳng lẽ
cô ta cũng có cảm giác đó? “Đào Tử, chị xem sau lưng chị kìa!” Cô ta
vừa dứt lời, toàn thân tôi co rúm lại, tôi vội quay đầu nhìn, thì ra đó
là một bà lão gầy đét, nước da vàng võ đang đứng sau lưng tôi. Bà lão
mặc áo quần trông rách rưới tả tơi, không còn phân biệt được là màu gì
nữa. Đầu tóc rối bù sợi trắng sợi đen, trên mặt đầy những nếp nhăn sâu
như vết dao cắt.




Trước
đây tôi từng nghe một câu chuyện cười có một bà lão đã lăn chết con
ruồi bằng những nếp nhăn trên trán mình, nay liên tưởng lại những già
xảy ra trong căn nhà vừa rồi cộng với sự xuất hiện thêm bão lão trước
mặt, câu chuyện cười đó khiến tôi buồn nôn.
Bà lão trừng mắt đờ
đẫn, hai con ngươi mờ đục như muốn rơi ra khỏi mắt, đôi tay gầy gò co
quắp như dây cát đằng khô, mồm lẩm bẩm điều gì cứ như là đang đọc những
câu thần chú nguyền rủa độc ác nhất trên thế gian này. Quân Mĩ tiến lại
gần chìa tay ra phía bà lão, tôi đoán chắc là cô ta muốn bắt tay bà ta.

“Chúng cháu đến đây để tìm hiểu, xin hỏi…”, nói chưa dứt lời. Quân
Mĩ bỗng nhiên khựng lại, cánh tay trắng nõn của cô đã bị bà lão cào
xước chảy đầy máu.
“Cháu chỉ hỏi thăm thôi mà bà đã làm gì dữ
vậy?”. Quân Mĩ có thói quen là khi nào phỏng vấn ai, nếu bị cự tuyệt,
cô ta thường mang máy ảnh ra chụp lấy khuôn mặt đối phương. Thông
thường, với hành động đó cô thường bị đối phương đuổi đánh.
Nay cô cũng vội vàng lấy máy ảnh ra, quả đúng như tôi dự đoán. Tôi chưa kịp ngăn cản thì cô ta đã bật nút chớp nhanh…
Cái
thoáng chớp của máy ảnh dường như đã làm bà lão nổi trận lôi đình, bà
nhảy xổ về phía chúng tôi. Khi bà lão nắm chặt lấy đầu tóc Quân Mĩ, thì
cái bốn bề vắng ngắt như đồng hoang bỗng hàng hàng lớp lớp người xuất
hiện, bọn họ già có trẻ có, ai nấy đều có đôi mắt hung hãn, đờ đẫn
giống nhau, họ cứ xông lên như bị ma làm, ngăn cản tôi và Quân Mĩ.
“Dừng
tay lại, chúng tôi là phóng viên, chúng tôi không có ác ý gì cả”, tôi
nhắc đi nhắc lại thân phận mình cho họ nghe nhưng ngược lại, họ càng
làm dữ hơn. Họ giống như những người chết bị thầy phù thủy điều khiển,
cứ thế mà xông lên cướp lấy hành lí của chúng tôi, họ huơ chân múa tay,
giã cho chúng tôi một trận như vũ bão.
Trong tầm nhìn lay lắt, tôi
thấy Quân Mĩ đang lấy máy di động ra, không biết giờ này cô còn gọi
điện cầu cứu ai nữa đây. Nước xa không cứu được lửa gần!
Chúng tôi lạc vào tình cảnh dở người dở quỷ của bọn họ, tuy trông giống người nhưng thực ra họ là những con thú.
Chiếc
di động trong tay Quân Mĩ chẳng biết do ai đâm rơi ngay xuống đất tách
một tiếng, rồi họ dẫm đạp lên làm nó tan tành. Quân Mĩ gào thét hết cả
hơi, nhưng những người trong thôn không tha cứ lôi bừa cô ra giữa đất.
Tôi chỉ biết trân mắt nhìn Quân Mĩ trong cơn khủng hoảng, chiếc áo trên
mình cô đã bị xé toạc. Mấy người trong thôn cùng loạt tiến lên, kéo
thẳng Quân Mĩ vào sâu trong làng.
Tầm nhìn đã mơ hồ không còn thấy
gì nữa, mặt đầm đìa nước mắt, tôi bó tay đứng nhìn đồng nghiệp bị bắt,
không còn chút sức lực và ý chí chống trả nữa.
Chạy trốn, điều duy nhất bây giờ là chạy trốn, như thế mới có cơ may sống sót.
Thời
gian không cho phép tôi suy nghĩ nhiều, tôi liều mạng cắn cho kẻ đang
nắm chặt tay tôi một miếng, nó kêu thét lên rồi nhân lúc nó vừa buông
tay, tôi tháo chạy thoát thân.
Tiếng reo hò đuổi theo cứ bám theo
sau tôi, tôi chạy như điên cuồng, lao đi như thể để kết thúc một sinh
mạng. Đến khi dừng lại, tôi không biết mình đã ở đâu trong ngôi làng
này. Trước mặt tôi là một con suối nhơ nhuốc, tôi ngồi xổm xuống bên
suối, ngắm nhìn lại khuôn mặt đang cơn kinh hãi của mình. Từng cơn gió
lạnh thổi buốt tim gan, nhắm mắt thiếp đi, hai điểm sáng như đôi mắt
đầy thù hằn trong ngôi nhà lúc nãy lại hiện về trong tôi. Tôi tin trăm
phần rằng, đấy chính là hai con mắt!
Màu trời đã chuyển từ vàng
nhạt hoàng hôn sang màu đen sẫm rồi màn đêm đen ụp đến. Côn trùng, thú
dữ, chim muông ẩn nấp sau những lùm cây cất tiếng kêu thảm thiết ghê
hồn không dứt, không khí bức bối ngột ngạt sắp làm tôi phát điên lên
mất. Hai tay tôi giờ đã run như cầy sấy. Đột nhiên sau lưng vọng lại
tiếng bước chân người, tôi quay ngoắt đầu, bỗng có một đôi tay lạnh
buốt chộp lấy vai tôi.
Về Đầu Trang Go down
*»ღ♥meteor♥ღ«*
Thiên sứ
Thiên sứ
*»ღ♥meteor♥ღ«*


Tổng số bài gửi : 987
Age : 30
Đến từ : Milky Way
Tiền thưởng : 100
7 ngôi làng ma - Kỳ 8 2-2-17 ngôi làng ma - Kỳ 8 6-1-1
[SHOP]

Registration date : 01/03/2008

7 ngôi làng ma - Kỳ 8 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: 7 ngôi làng ma - Kỳ 8   7 ngôi làng ma - Kỳ 8 I_icon_minitimeMon Apr 14, 2008 5:46 pm

2


Mặc dù đôi tay đó thấm đấy khí lạnh nhưng tôi vẫn cảm thấy người nóng ran, vội vã tôi co người lại.
“Đã lâu không có ai đến ngôi làng này sao hôm nay lại xuất hiện hai cô phóng viên tay chân mềm mại yếu đuối này chứ?”.
Nghe
giọng nói của gã mới đến này, tôi quay đầu lại nhìn thì ra là gã thanh
niên trạc tuổi chúng tôi. Hắn rất ngạo mạn…hắn mặt bộ đồ thể thao trông
khá tươm tất, không giống như cách ăn mặc của người dân trong làng, tôi
đoán hắn không phải là dân bản địa. Hắn đã biết chúng tôi là phóng
viên, xem ra hắn cũng đã nhìn thấy cảnh tôi và Quân Mĩ bị bủa vây lúc
nãy. “Tôi muốn biết tại sao?”. Tôi tạm thấy yên tâm, hỏi: “Tại sao
chúng ta đều là người ngoài mới đến nhưng cậu lại được tự do đi lại
trong làng còn chúng tôi lại bị họ vây đuổi?”.
Gã thanh niên hơi
ngạc nhiên khi tôi biết hắn không phải là người bản địa, nói: “Bọn họ
luôn có thái độ bài xích người ngoài đến, còn tôi là một trường hợp
ngoại lệ đặc biệt. Nhưng tôi thấy phương pháp tiếp cận của các cô quá
cứng nhắc, máy móc”.
- Máy móc? - Tuy không đồng tình với cách làm
việc của Quân Mĩ nhưng nghe gã kia bảo thế tôi lập tức phản bác ngay
rằng: “Phóng viên thì phóng viên chứ nếu phải đối diện với người thổ
dân trong rừng cũng không nên tươi cười nịnh nọt để dò thăm tin tức!”.
-
Họ không phải là thổ dân. - Gã kia đột nhiên cắt ngang lời tôi, “Cô
phóng viên ạ, tôi có chuyện cần bàn kĩ với cô” - nói xong, hắn quay
phắt người lại chạy một mạch, hắn như đoán chắc rằng tôi sẽ đuổi theo.
- Sao tôi phải tin anh chứ? Đồng nghiệp của tôi đang trong tay bọn họ. - Tôi chạy theo sau gã hỏi với.
Hắn chẳng thèm quay đầu, cứ thế chạy thẳng một mạch và còn tỏ ra rất cao ngạo, gã nói: “Cô còn được phép lựa chọn nữa sao?”.
Nếu
cứ nấp trong bụi cây này sớm muộn gì thì họ cũng phát hiện ra. Quả thực
tôi không còn cách nào khác, tuy trong lòng không đành nhưng cũng phải
chạy theo hắn. Đuổi kịp đến cổng nhà hắn, hắn quay đầu tự giới thiệu
đơn giản bốn chữ: tôi tên là Vương Hâm.

- Tôi là Đào Tử, phóng viên lưu động của Thân báo. - Tôi lễ phép đáp lời.
Hắn
ở trong ngôi nhà ngói khá tươm tất, vào cổng là nhà chính, bốn góc chia
làm bốn phòng. Đây là bố cục truyền thống của làng này, tuy nhìn kĩ thì
rất cũ kĩ nhưng so với các nhà tôi thấy trước đây trong làng này thì nó
đẹp gấp cả trăm lần. Tôi kinh ngạc phát hiện, trong nhà hắn có cả thiết
bị điện tử. Tôi nhẹ tay gõ vào chiếc vi tính, hỏi: “Nơi vùng núi non
hẻo lánh này cũng có lưới điện đi qua à?”
Câu hỏi của tôi làm hắn bất mãn, hắn “xì” một tiếng biểu thị không thích.
Tôi không quên sự an nguy của Quân Mĩ, đi thẳng vào đề: “Anh biết đồng nghịêp của tôi bị bắt đi đâu không? Tôi muốn cứu cô ta”.
- Tôi có thể cứu cô ấy về cho cô, nhưng nếu cô còn chọc giân họ thì tôi hết cách.
Giọng
hắn tỏ ra thờ ơ khiến tôi đâm lo, tôi nói với giọng tức giận: “Thôn Đỗ
ơi, thôn Đỗ, các đường qua lại nơi đây đều bị cắt đứt cả, chúng tôi và
cậu đều là người ngoài mới vào, sao cậu lại nói thế?”.
- Thôn Đỗ
nghĩa là cắt đứt đường lui tới, - hắn cười, - cô hiểu đúng ý nghĩa của
chữ “đỗ” trong thôn này rồi đấy, nhưng tôi lại hiểu nó là thôn đố kị
cơ.
- Thôn đố kị? Cách lí giải của hắn làm tôi lạnh người. Từng
khuôn mặt mang lốt người dạ thú cứ xuất hiện trước mắt tôi, trong nụ
cười chất đầy âm mưu ác hiểm. Không có tình cảm chân thành, không có
tình bè bạn mà chỉ có sự đố kị ngất trời. Đây là thôn chết tiệt gì cơ
chứ?
Hai lòng bàn tay mồ hôi tóa ra đầm đìa, tôi đút tay vào túi,
vô ý làm rơi tấm ảnh xuống nền đất. Tấm ảnh đó tôi luôn mang theo bên
mình, cũng chính vì thế mà dân trong làng này không bắt tôi.
Tấm
ảnh bay đến dưới chân tên Vương Hâm, hắn cúi nhặt lên rồi đưa trả tôi,
hắn nhìn tôi hỏi: “Người trong tấm ảnh ấy là ai? Là Trương Nghệ. Tôi
đáp. “Cô ta là đồng nghiệp của tôi trước đây, nửa năm trước đi công tác
thăm dò đưa tin tình hình chiến tranh ở Trung Đông bị bom nổ mất xác”.
Trong
chốc lát không khí dường như cô đặc lại, Vương Hâm nhìn tôi, không nói
thêm câu nào. Bất chợt, đồng tử hắn co lại, mồm hắn lẩm bẩm: “Cô có đố
kị với cô ta không?”.
Câu hỏi đột ngột đó, khiến tôi đứng lặng như
trời trồng. Khi hắn hỏi, khuôn mặt chẳng để lộ thái độ nào hết, chỉ
thấy hai môi hắn chấn động một cách máy móc mà thôi, giọng hắn y như
giọng nói của chiếc loa phát thanh không có chút biểu hiện gì.
- Cái gì? Tôi nói khẽ. Quả thực tôi không dám nhớ lại việc này.
Vương
Hâm nhìn tôi, giọng nói đã trở lại bình thường, chỉ căn phòng phía tay
trái bảo: “Cô đi nghỉ trước đi, tôi iết đồng nghiệp của cô ở đâu, tôi
đi đón cô ta về trước đã”.
Nghe nói thế tôi muốn cùng hắn đi đón
cô bạn về, nhưng hắn cự tuyệt không cho đi cùng. Hắn bảo, người trong
làng cứ hễ thấy người lạ mặt thì chỉ muốn đánh, để một mình hắn đi mới
xuôi chuyện.
Vương Hâm đi rồi, chỉ còn lại một mình tôi trong
phòng. ánh trời chiều nhạt nhòa chỉ chiếu sáng một góc nhỏ trong nhà,
tôi ngồi cạnh giường mang tấm ảnh của Trương Nghệ đã mất ra xem.
Cô ấy chỉ mới hai tám tuổi!
Tôi
vội che trán lại, cánh cửa kí ức hé mở, một tấm ảnh loang đầy vết máu
tươi ẩn hiện trong đầu. Đó là tấm hình do đại sứ quán chụp được ngay ở
hiện trường vụ án - Trên đường phố lỗ chỗ những mảnh thịt của người
chết, đâu đâu cũng bao phủ một màu chiến tranh..
Bài viết đạt nhất của tôi đó là bài viết về cái chết Trương Nghệ.
Tấm
hình trong tay bị nhàu đi, khiến khuôn mặt cô gái trở nên vô cùng hung
tợn. Tôi lặng người! Trên nóc nhà bỗng nhiên vọng xuống tiếng động khá
lớn, tiếp theo là tấm ngói bị vỡ rơi xuống, việc xảy ra đột ngột càng
làm tăng thêm vẻ ghê rợn trong bóng tối đang dần bủa vây.
Đến cạnh
cửa sổ, tôi ngạc nhiên phát hiện căn nhà tranh cổ quái đó, đang nằm
cách ngôi nhà Vương Hâm không xa. Điều này khiến tôi cảm thấy bất an
cực độ. Ngôi làng này hệt như mê cung trong bát trận đồ, còn trung tâm
là căn nhà tranh. Dường như đi đến đâu cũng nằm trong tầm ngắm của ngôi
nhà. Màn đêm đã thực sự chiếm lĩnh toàn vũ trụ. ở trong căn nhà này,
khiến người ta vô cùng bị ức chế, trong màn đêm, trông căn nhà giống
như chiếc đầu lâu vĩ đại với đầu tóc bù xù dựng sừng sững trên mặt đất.
Tuy cách ngôi nhà đó khá xa so với tầm mắt trong đêm nhưng tôi vẫn thấy
được cánh cửa đang từ từ hé mở, trong nhà lấp loáng hai vệt sáng như
hai con mắt đằng đằng sát khí.
Trời ơi! Tôi đóng cửa sổ lại, ngồi bên giường và cứ thấp thỏm bất an.
Cơn
buồn ngủ ập đến, tôi chẳng thèm tắt đèn, cứ dựa vào chân giường thiếp
đi, vừa chợp mắt, bên ngoài bỗng có tiếng cọt kẹt, hình như có ai đó
đang mở cửa đi vào.
Lúc vừa vào nhà Vương Hâm, tôi thấy vật dụng
trong nhà cũng tạm được, nhưng căn phòng này thì quá cũ, then cửa bằng
gỗ kiểu này chỉ có ở riêng vùng này. Vương Hâm ra ra vào vào không cần
cài then. Người xưa thường nói “Đêm không cài then, ngày đi đường không
thèm nhặt của rơi” để hình dung cảnh thái bình thịnh trị, nhưng đối với
ngôi làng hẻo lánh này thì đó là chuyện khó tin mang vẻ kì bí, nguy
hiểm! Tôi đoán chắc hắn đã mang đồng nghiệp của tôi về, thế là tôi vùng
dậy, đẩy cửa đi ra. Khoảng cách giữa hai cánh cửa trong nhà khá lớn,
chỉ thấy bóng một người cụt đầu loáng qua. Tôi thấy quá bất an, vội
dừng cánh tay đang thò ra mở then cửa lại.
- Có phải là cậu Hâm đó không? Nghe giọng nói của chính mình tôi mới phát hiện mình đang run.
Trả
lời tôi là giọng người mang âm khí rất nặng. Tôi lùi lại từng bước, hai
mắt cứ dán chặt vào khe hở ở cánh cửa. Vị khách đó không phải Vương
Hâm, cũng không phải là đồng nghiệp của tôi, vì nếu là họ thì bất tất
phải đứng ngoài cửa lâu như thế, không nói không rằng. Tiếng gõ cửa một
hồi vang lên đanh như thép làm tôi không thể nào hình dung được đó là
âm thành gì, đầu óc bỗng rỗng tuếch không còn một kí ức nào cả.
Tiếng
gõ cửa lại vang lên một hồi, nghe giống như tiếng đao búa, lưỡi lê chạm
vào nhau. Tôi bất chợt nhận ra một điều là họ chỉ cách tôi một bức cửa,
bỗng có một vật gì đó đang cạy cửa…Trong lúc căng thẳng tai tôi tự
nhiên cực kì thính nhạy, thậm chí tôi còn nghe được cả tiếng rơi của
những hạt bụi nhỏ trên cửa. Tôi run lên bần bật không thế khống chế
được nữa và tuyệt vọng nhìn căn nhà kín mít, không có lối nào có thể
trốn thoát.
Mắt tôi vẫn không rời khỏi khe hở nơi cửa, cứ tưởng
tượng sẽ có một cái móng vuốt trắng hếu nào đó cạy cửa xông vào. Tôi đã
nghĩ cách lấy chiếc bàn ngăn cánh cửa lại nhưng toàn thân run sợ không
chút sức lực nào.
Trong lúc “dầu sôi lửa bỏng”, di động bỗng đổ
chuông báo hiệu tin nhắn. Tiếng điện thoại như hóa giải tình trạng đóng
băng mạng sống của tôi và như được cứu rỗi, tôi vội thò tay vào túi lấy
điện thoại ra đọc tin nhắn. Vừa mở hộp tin ra, hai đồng tử tôi như thu
nhỏ lại, hơi thở và nhịp tim như dừng hẳn, khi thấy trong nội dung tin
nhắn vẻn vẹn có vài chữ “Đào Tử, cô có đố kị tôi không?”.
Tên của
người gửi nhảy tọt vào mắt tôi, là Trương Nghệ đã chết, Trương Nghệ
nhắn cho tôi. Không biết tiếng gõ cửa lúc nãy đã ngưng từ bao giờ, tôi
trợn tròn mắt lên để quan sát căn phòng cho kĩ, hành động đã không còn
được điều chỉnh bởi lí trí nữa. “Bình” một tiếng, tôi gục quỵ xuống nền
nhà, vô tình tay tôi bấm nút xóa. Trương Nghệ đã chết, chiếc di động
cũng mất tiêu trong cuộc chiến tranh Trung Đông cùng với thân xác cô.
Tôi giữ lại số điện thoại của cô như một kỉ niệm về người bạn đồng
nghiệp, nhưng tại sao người chết lại có thể nhắn tin cho tôi được?
Sự yên lặng đó đối với tôi dường như đã kéo dài hàng thế kỉ!
Đợi
đến khi cơ thể đã hồi lại tôi mới đủ sức để đứng dậy. Ngoài khe cửa vẫn
một màu đen kịt, tôi từ từ tiến đến cửa như thể bị ma xui quỷ khiến,
đứng đôi diện với cánh cửa, mắt hướng thẳng về phía khe hở nhìn ra
ngoài. ầm, tiếng cửa mở ra làm tôi choáng. Ngoài cửa là một thi thể
trần truồng đầy máu đỏ như bị lột hết da va vào mắt tôi. Tôi nghe phảng
phất một tiếng thét thất thanh, tiếng thét cất lên từ sâu thẳm sự kinh
hoàng của tôi, vì lúc đó, tiếng thét đã không thể hoạt động đáp ứng nhu
cầu nhanh chóng của đại não.
Một đôi mắt đỏ ngầu màu máu đối diện
từ bên kia cửa đang nhìn tôi, thấp thoáng tôi trông thấy những mảng da
loang lổ trắng đen bị vỡ ra từng mảng, cảnh tượng hãi hùng thương tâm
không nỡ nhìn, nhưng trực giác mách bảo tôi rằng đó là Trương Nghệ.
Đích thực là Trương Nghệ, nữ phóng viên bị bom nổ nát người.
Về Đầu Trang Go down
 
7 ngôi làng ma - Kỳ 8
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
.:|VIPCLASS|:. :: câu lạc bộ MANGA - ANIME - Truyện chữ :: tiểu thuyết-
Chuyển đến