.:|VIPCLASS|:.
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

.:|VIPCLASS|:.

Đây là nơi tu họp của các mem lớp 9a1
 
Trang ChínhPortalTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập

 

 Bảy ngôi làng ma - kỳ 9

Go down 
Tác giảThông điệp
*»ღ♥meteor♥ღ«*
Thiên sứ
Thiên sứ
*»ღ♥meteor♥ღ«*


Tổng số bài gửi : 987
Age : 30
Đến từ : Milky Way
Tiền thưởng : 100
Bảy ngôi làng ma - kỳ 9 2-2-1Bảy ngôi làng ma - kỳ 9 6-1-1
[SHOP]

Registration date : 01/03/2008

Bảy ngôi làng ma - kỳ 9 Empty
Bài gửiTiêu đề: Bảy ngôi làng ma - kỳ 9   Bảy ngôi làng ma - kỳ 9 I_icon_minitimeMon Apr 14, 2008 5:48 pm

Bảy ngôi làng ma - kỳ 9






Lát sau, cánh cửa tự động mở ra. Hình như bên ngoài có bàn tay vô hình nào đang cố sức chìa vào trong khe hở để mở cửa.






Nó như muốn thúc giục tôi phải trả lời tin trong điện thoại, “bùm” một
tiếng, lại một tiếng mở cửa nữa, khung cửa gỗ như đang rên siết, không
thể chống đỡ được nữa.
Lát sau, cánh cửa tự động mở ra. Hình như bên ngoài có bàn tay vô hình nào đang cố sức chìa vào trong khe hở để mở cửa.

như muốn thúc giục tôi phải trả lời tin trong điện thoại, “bùm” một
tiếng, lại một tiếng mở cửa nữa, khung cửa gỗ như đang rên siết, không
thể chống đỡ được nữa.
“Đúng
vậy, tôi rất ghen ghét đố kị với cô, tôi hận cố, âm thanh hồn tạp khiến
người ta phát điên, tôi vò đầu bứt tóc nói lớn: “Tôi đố kị với cô vì cô
đã đi Trung Đông, cô đã được tiếp xúc và đăng tải tin tức của mình,
chiến tranh là cái gì? Có quân đội vũ trang bảo vệ, phóng viên làm sao
gặp nguy hiểm được? Nhưng cô lại bỏ xác nơi xứ người thật là trớ trêu!”
Bỗng
nhiên, tất cả âm thanh bên ngoài đều ngừng hẳn. Từng mạch máu trên
người tôi đều căng thẳng đến cực điểm, không thể chịu đựng được nữa,
tôi ngã gục xuống đất. Tỉnh dậy thì trời đã tờ mờ sáng. Vương Hâm và
Quân Mĩ đều đang ở bên tôi, tôi vội vàng ngồi dậy, phát hiện mình vẫn
đang nằm trên giường.
“Khi
tôi đưa đồng nghiệp của cô về, gõ cửa mãi chẳng thấy cô lên tiếng, sau
vào được tôi thấy cô bị ngất nằm lăn ra giữa nền nhà”. Vương Hâm vừa kể
lại vừa pha một cốc nước đưa cho tôi.
Cảnh
tượng trước cơn bất tỉnh vẫn rõ mồn một trong tâm trí, tôi đưa đôi tay
vẫn lạnh băng đỡ lấy cốc trà. Ngẩng đầu nhìn Quân Mĩ, thấy hai mắt cô
tỏ ra đang chằm chằm nhìn tôi hình như có điều gì đó cô không đồng ý
với tôi. Thoạt nhiên tôi không để tâm đến sự bất đồng giữa hai đứa, đưa
mắt hỏi cô ta có bị bọn họ đánh đập gì không.
“Yên tâm đi, cô ta không sao đâu”, Vương Hâm nói xong rồi bỏ ra ngoài.
- Này cậu Hâm, tôi gọi hắn lại: “Căn phòng này không được sạch sẽ?”, ngụ ý trong câu nói, không cần gải thích cũng đủ hiểu.
Vương Hâm quay đầu lại không trả lời mà còn hỏi: “Thế cô đã gặp những ai trong đó nào?”.
Câu
hỏi của hắn làm tôi cứng hết cả cổ họng, tôi thật chẳng làm sao để nói
được một cách rành mạch mối quan hệ giữa tôi và Trương Nghệ, chúng tôi
đã từng đối địch nhau trong tình thân thiết bạn bè.
-
Thái độ trầm tĩnh của cô khiến tôi rất khâm phục. Vương Hâm nói: “Nhưng
cô thử tự hỏi lại lòng mình đi, nó nhơ bẩn ở điểm nào?”.
Hắn
vừa nói vừa đưa tay chỉ vào tim tôi, tôi giật bắn cả người, chuyển sang
đề tài khác, nói: “Đa tạ cậu đã quá khen, là một phóng viên chuyên
nghiệp phải luôn luôn giữ sự trầm tĩnh của mình”
Hắn
cười ngất với cái vẻ cao ngạo và không tin tưởng đó là câu nói xuất
phát từ đáy lòng tôi, dường như hắn đã nhìn ra điều gì đó, rồi im lặng
đi ra khỏi phòng. Làm thế nào để cứu được bạn đồng nghiệp của tôi trong
tay bọn man rợ, không thể dùng lí lẽ để thuyết phục, quả là hắn không
đơn giản tí nào. Hơn nữa hình như hắn đang giấu một sự thực nào đó, đơn
cử như sự thực về thực trạng của ngôi làng này.
Trong
phòng, tôi và Quân Mĩ ngồi đối diện nhau, trừ chiếc áo ngoài không cánh
mà bay ra thì áo quần trên người cô vẫn khá tươm tất, nhưng cô ta cứ
thừ người ra không nói lời nào, giống như bị kích thích. Tôi thử kéo
tay không ngờ cô ta lại nhanh hơn chộp lấy tay tôi kéo lại, đôi mắt tỏ
ra rất đáng sợ, giống như bị ma nhập, muốn nuốt chửng lấy tôi.
- Đồ cặn bã, chị cho rằng mình là một phóng viên nghĩa hiệp sao, Ban Tin tức cơ động giờ chị đã nắm được toàn quyền sao?
Tuy
sớm biết cô ta không phục tôi, nhưng nghe mấy lời vừa rồi, quả thực tôi
đau lòng không chịu được. Nhưng, như tôi đã nói, tôi là người rất bình
tĩnh khi gặp chuyện bất trắc, nên dù nghe lời nói vừa rồi của đồng
nghiệp tôi vẫn bình tĩnh đáp: “Vậy cô có đố kị với tôi không?”.
Vừa
dứt lời tôi mới chợt nghĩ ra, đây chẳng lẽ không phải là nội dung của
tin nhắn do người chết gửi đến cho tôi sao? Tôi sờ sờ vào máy di động
một cách máy móc, mở tin nhắn ra mới biết tôi đã xoá tin nhắn đó trong
khi kinh sợ tột độ. Câu hỏi đó của tôi làm Quân Mĩ nổi giận, cô ta gắt
giọng thô tháp như muốn cho tôi cái tát.
Kết
bè kết phái đấu đá bêu nhọ nhau là việc như cơm bữa ở bất kì công ty,
cơ quan nào. Toà báo chúng tôi cũng không ngoại lệ. Một cái thông báo
sai lệch thời gian với rắp tâm đầy nham hiểm làm tôi để lỡ cuộc phỏng
vấn quan trọng đến nỗi làm ông tổng biên tập rất thất vọng, người thông
báo nhầm đó chính là Quân Mĩ chứ không ai khác. Trong phòng biên tập
tôi đã mang di động ra để chứng minh cho mọi người biết cô ta đã gửi
tin nhắn sai thời gian nhưng trong toàn bộ phòng biên tập chỉ có tôi
không biết số điện thoại của Quân Mĩ đã bị mất từ tuần trước, thế là
đối tượng hiềm nghi lấy cắp điện thoại của Quân Mĩ hóa ra là tôi! Vu
oan cho người bị hại là tội lớn!
Tổng
biên tập không nói gì, nhưng không khí giờ đã thay đổi, cái không khí
ngột ngạt của toà soạn làm tôi chết ngạt, tôi chủ động yêu cầu tham gia
cuộc phỏng vấn “Những ngôi làng chưa được biết đến”. Đó là một chuyên
đề nhỏ nhưng nhờ thế nó khiến tôi tránh được ánh mắt nghi ngờ của mọi
người.
Sự an bài
của ông tổng biên tập quả không ai đoán trước được, ông ta đã để tôi và
Quân Mĩ đi công tác cùng nhau. Với ngầm ý ban đầu của ông là để chúng
tôi giúp đỡ lẫn nhau trong hoàn cảnh khó khăn, để hoá giải thù hận
trong lòng nhau. Những người hơi có tuổi thường suy nghĩ ngây thơ. Tôi
bắt đầu nhớ Trương Nghệ đã chết, cô ta mãi mãi phối hợp ăn ý vối tôi.
Viết bài, chụp ảnh, ai trong hai chúng tôi cũng đều làm được, nhưng
những tháng ngày tươi đẹp đó đã xa khuất tầm tay, không bao giờ trở lại
nữa.
Về Đầu Trang Go down
*»ღ♥meteor♥ღ«*
Thiên sứ
Thiên sứ
*»ღ♥meteor♥ღ«*


Tổng số bài gửi : 987
Age : 30
Đến từ : Milky Way
Tiền thưởng : 100
Bảy ngôi làng ma - kỳ 9 2-2-1Bảy ngôi làng ma - kỳ 9 6-1-1
[SHOP]

Registration date : 01/03/2008

Bảy ngôi làng ma - kỳ 9 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Bảy ngôi làng ma - kỳ 9   Bảy ngôi làng ma - kỳ 9 I_icon_minitimeMon Apr 14, 2008 5:50 pm

3

Hơn
một nửa đêm trải qua bao nhiêu hãi hùng khiếp sợ, hôm sau tỉnh dậy,
tinh thần tôi đã không tỉnh táo như trước, viết một hồi mà vẫn chẳng
lần ra cái khung phỏng vấn. Trong đầu đầy những mớ hỗn loạn, thế nhưng
Quân Mĩ là người phụ tá lại chẳng thèm giúp gì cho tôi. Kể từ sau khi
trở về, ngoài mấy câu châm chọc khiến tôi phải nuốt hận, cô ta chẳng
nói thêm được một lời nào. Đã mấy lần, khi cô ta đứng sau lưng tôi, với
bản năng tự vệ tôi cảm thấy cô ta đang nhìn tôi với ánh mắt đầy căm hận
oán độc, thấu vào tâm linh hồn tôi.

Nằm
ngủ trong phòng suốt một buổi trưa, tôi phát hiện thấy Vương Hâm không
có nhà, sự mập mờ kín đáo kì bí của hắn là điểm mở đầu quan trọng trong
cuộc phỏng vấn lần này. Lòng tôi rối như tơ vò nhưng Quân Mĩ lại thản
nhiên vô sự ngồi chễm chệ giữa nhà khách, chẳng nói chẳng rằng hệt như
một pho tượng phỗng.

Nhìn cái này này - Cô ta đột nhiên ném lại cho tôi xem một vật màu đen.

Tôi
cầm lấy xem, đó là một cuốn sách đen ngòm, đóng gáy cứng cẩn thận, giấy
có vẻ cũ kĩ, chắc cũng đã dùng rất lâu rồi! Sau khi tôi đảo mắt xem
xong dòng chữ đầu tiên trong đó, liền hỏi: “Sao cô lại tuỳ tiện xem
nhật kí công tác của người khác thế? Đây là hành động xâm phạm đời tư,
cô biết không?”.

Nghiệp
vụ phỏng vấn nhiều khi phải có những mánh khoé không hợp nguyên tắc đạo
đức. Xưa nay tôi không chủ trương dùng những thủ đoạn như thế, sau đó
mấy giây tôi thấy hối hận. Bởi vì nội dung trong cuốn sổ đó giúp ích
rất nhiều cho việc tìm hiểu ngôi làng này.

Xem
bút tích đơn giản trong sáng viết bằng bút máy trong cuốn nhật kí của
Phi Vũ tôi đoán chắc cậu ấy là một bác sĩ. Nhìn lại lạc khoản ghi ngày
tháng thì cuốn nhật kí này đã được viết cách đây hơn mười năm.

“Rất
có thể đây là cuốn nhật kí công tác của một bác sĩ đến ngôi làng này
chữa trị cho người dân trong một trận đại dịch mười năm trước” Quân Mĩ
vừa lật chiếc đồng hồ bằng thạch anh lên vừa nói nhỏ như thế.

Nhìn
kĩ khuôn mặt cô, tôi thấy cô đã gầy rộc đi chỉ sau một đêm hú hồn kinh
hãi. Hai gò má nhô lên thật cao, đôi mắt hõm sâu xuống, trông hơi sợ.
Tôi tạm gác không xem cuốn nhật kí nữa hỏi: “Tối hôm ấy cô bị dân địa
phương dẫn đi đâu? Có bị thương tích gì không?”.

-
Biết rõ rồi còn hỏi, Quân Mĩ xì một tiếng rồi nói: “Chị xem cuốn nhật
kí nhanh lên, kết thúc nhanh cuộc phỏng vấn này đi, tôi không muốn ở
thêm một ngày nào nữa trong cái thôn chết tiệt quỷ quái này”.

Tôi
cũng thầm nghĩ thế nhưng ngoài mặt tỏ ra không bằng lòng. Đi vào ngôi
làng quỷ quái này, bất kì ai cũng muốn trốn xa càng nhanh càng tốt. Tôi
cúi đầu, cặm cụi nghiêm túc đọc một lượt cuốn nhật kí kia.

Ngày 12 tháng 5 năm 1996, âm lịch.

Thôn
Đỗ, khí hậu ẩm thấp, có hơn nghìn nhân khẩu. Trong đó đã có hơn một
trăm người mắc bệnh, tám người đã chết. Triệu chứng bệnh là toàn thân
nổi mẩn đỏ, giống như hạt đậu xanh, sốt cao không khỏi. Nếu dùng thuốc
kháng sinh hiệu quả rất kém.

Ngày 15 tháng 5 năm 1996, tiết tiểu vũ.

Bệnh
dịch chưa biết nguyên nhân, nó làm tê liệt hệ thống miễn dịch, nếu trị
liệu theo biện pháp thông thường thì bệnh không thấy thuyên giảm chút
nào. Nay đã có thêm hai người chết. Dân tình trong làng kích động hoảng
loạn, họ muốn xông vào các trạm phòng dịch đập phá.

Ngày 20 tháng 5 năm 1996, trời nắng.

Đi
khắp trong thôn phỏng vấn, khảo sát thực tế. Địa thế ngôi làng này khá
cao, dưới có nước, nên nghi rằng vi khuẩn gây bệnh từ trên cao đổ xuống
nguồn nước, rồi dân trong làng dùng nước có mầm bệnh đó. Đã mang mẫu
nước lên cấp trên xét nghịêm.

Ngày 23 tháng 5 năm 1996, trời mưa.

Người
báo cáo bị đuổi trở về làng. Hai ngày nay số người chết tăng vọt. Dân
làng xông vào đập phá trạm phòng dịch. Bệnh tình và tình hình trong
thôn không còn cách nào có thể cứu vãn.

Cuốn
nhật kí chỉ viết cách nhau mấy hôm một về tình hình trong làng, tôi tỉ
mỉ lật xem từng trang, từng dòng chữ đã bị bụi mờ, chỉ có đôi dòng cho
tình hình thay đổi mỗi ngày nhưng qua đó chúng ta cũng đủ bằng cứ để
thấy rằng, tình hình trong làng này diễn biến vô cùng phức tạp. Đây là
một ngôi làng từng bị giặc giày xéo. Xem những dòng chữ được ghi chép
cẩn thận trong cuốn nhật kí tôi đoán đó làm một bác sĩ trẻ xuất sắc.
Nói vị bác sĩ đó xuất sắc là vì anh ta đã ghi rõ từng chi tiết thay đổi
của bệnh tình và tình hình tâm lí dân chúng trong làng, những điểm như
anh ta muốn trị bệnh và đề xuất phương pháp hữu hiệu thì đều bị các
đồng nghiệp, cấp trên ngăn cản, tôi chỉ đoán mò thế thôi. Cuốn nhật kí
đã ghi lại tình hình diễn ra trong một tháng tại thôn này. Câu chữ
trong cuốn nhật kí cho chúng tôi biết anh ấy là người cẩn thận, nhưng
sau đó không thấy viết thêm gì cả, anh ta đột ngột kết thúc cuốn nhật
kí, cuối cùng anh cũng chẳng cho nhận xét gì về việc điều tra nguồn
nước.

- Phải chăng đây là nhật kí của Vương Hâm? - Quân Mĩ hỏi.

-
Không thể nào, - tôi phủ định ngay lập tức. với tuổi tác của hắn, thì
dù hắn là bác sĩ thực thì cũng không thể tốt nghiệp rồi đi công tác từ
năm 1996 được.

Suốt
buổi chiều cả tôi và Quân Mĩ đều ngồi trong phòng chờ Vương Hâm. Mãi
đến lúc nhá nhem tối hắn mới về, tôi lập tức mang cuốn nhật kí đến hỏi
hắn. Không ngờ hắn vừa trông thấy cuốn nhật kì thì sa sầm mặt lại, giận
dữ nói: “Ai cho phép cô sờ mó lung tung vào đồ dùng của tôi? Chẳng có
chút lịch sự nào cả!”.

Tôi
lặng thinh không biết nói sao, mãi một lúc sau tôi mới biện bạch:
“Thiếu lễ độ à, cậu biết rõ ràng là trong làng này kì quái, nhưng điều
gì cậu cũng giấu bặt không muốn tiết lộ, còn nói đến lịch sự với trách
nhiệm gì với tôi chứ?”.

-
Các cô cút đi mau. - Hắn đưa tay giật lấy cuốn nhật kí, quát tháo: “Các
cô quả thực không nên đến đây, nhanh cút đi đi, về chỗ các cô mà làm
việc tiếp đi”.
Về Đầu Trang Go down
*»ღ♥meteor♥ღ«*
Thiên sứ
Thiên sứ
*»ღ♥meteor♥ღ«*


Tổng số bài gửi : 987
Age : 30
Đến từ : Milky Way
Tiền thưởng : 100
Bảy ngôi làng ma - kỳ 9 2-2-1Bảy ngôi làng ma - kỳ 9 6-1-1
[SHOP]

Registration date : 01/03/2008

Bảy ngôi làng ma - kỳ 9 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Bảy ngôi làng ma - kỳ 9   Bảy ngôi làng ma - kỳ 9 I_icon_minitimeMon Apr 14, 2008 5:50 pm

Màu
trời nhạt dần, màn đêm đang dần buông, cả nét mặt của tôi và hắn cùng
chìm dần trong đêm tối. Tôi đi đến gần cửa sổ, quay lưng lại nói: “Tôi
có quyền phỏng vấn ở ngôi làng này, người ở đây lạ thật thích ngọt ngào
không thích…

Trong
lúc hắn giẫn dữ phát cuồng toan lao đến tóm lấy tôi, bỗng một tia chớp
sáng loè từ ngoài cửa sổ rọi làm cả tôi và hắn đều thấy đau nhói ở cả
hai tay, ánh sáng làm nhoà cả mắt tôi và hắn nữa. Đấy là tia chớp phát
ra từ phía cửa sổ ngôi nhà tranh đằng kia, có người đang ẩn nấp trong
ngôi nhà u ám quái dị đó.

-
Ngay cả người trong làng cũng không ai dám vào trong căn nhà đó, còn
đồng nghiệp của cô… Tên Vương Hâm lấy lại bình tĩnh, quát tôi. Tôi bỗng
rùng mình, phát hiện Quân Mĩ đã không còn trong phòng, vừa rồi khi
tranh chấp với tên Vương Hâm, cô ta không nói gì, cũng chẳng thèm đi ra.

-
Cô ta đã đi đến ngôi nhà tranh đó rồi! Cô ta lại bị ngôi nhà đó hấp dẫn
không thể không đi. - Một lúc sau, tôi nói với giọng run run. ý nghĩ
vừa rồi lại lóe lên trong tâm trí tôi, Quân Mĩ không phải tự nguyện đi
đến căn nhà đó, mà là một sức mạnh vô hình khiến cô làm vậy, chính bản
thân cô ấy tự cảm thấy không thể không đi.

Thoáng
sau, cả tôi cùng Vương Hâm đều chạy ra khỏi nhà hướng về phía ngôi nhà
tranh mà chạy tháo mạng. Dưới ánh trời chiều, ngôi nhà như sừng sững
trước mắt chúng tôi, ráng chiều đỏ ối như ánh lửa, cả ngôi nhà giờ
trông hệt như chiếc đầu lâu với mái tóc loà xoà sắp lìa khỏi lưỡi kiếm
của đao phủ, giờ đây, cả vùng trời đỏ như màu máu tươi. Càng đến gần
ngôi nhà, cái không khí lạnh lùng toát ra từ đó càng mạnh, một cái lạnh
linh hồn khó tả. Tôi lao thẳng về phía ngôi nhà, da tôi rợn lên như gặp
phải mưa đá.

Trong
lúc tôi và Vương Hâm chạy đến, mấy đám người trong làng cũng chạy theo
con đường khác, dáng vẻ họ ai nấy đều vô cùng hoảng hốt lo lắng, ánh
mắt ai cũng tỏ ra kinh hãi, cứ đăm đăm nhìn vào ngôi nhà nhưng không ai
trong họ dám tiến vào. Rốt cục không biết sức mạnh nào đã hút họ đến
rồi sức mạnh nào đã khiến họ không dám đi vào nhà?

Tôi
thấy có một cô gái trong đám họ vô cùng kích động, nhoáng một cái, cô
đã thoát khỏi vòng vây, rồi lao thẳng vào ngôi nhà ghê rợn kia. Nói thì
lâu, chứ tất cả động tác ấy xảy ra nhanh vô cùng, nhanh đến nỗi không
ai kịp phản ứng. Tiếp theo, một tiếng thét kinh hoàng phát ra từ trong
ngôi nhà! Tôi không nhớ rõ thần trí mình lúc ấy thế nào nữa, những
người vào trong ngôi nhà ấy, cứ bước qua ngưỡng cửa chưa được bao lâu
thì bộ nhớ của não như được tẩy sạch. Trong hơi thở hoảng loạn tôi trợn
trừng hai mắt nhìn một màn máu tanh hôi trước mắt, người con gái lao
vào nhà lúc nãy hình như trên tay đang ôm chiếc đầu lâu của người con
gái khác và cô ta thét lên.

Sở
dĩ tôi đoán biết đó là chiếc đầu lâu vì người chết đó không toàn thây,
khuôn mặt loang lổ vết máu, giống như cô ta chết vì bị những khúc cây
đâm thủng, khuôn mặt, con mắt bị lồi ra ngoài cũng chứa đầy khiếp sợ.
Trên mặt đất, đây đó hãy còn những khúc gãy của tay chân nằm ngổn
ngang, tôi nhìn cảnh hãi hùng trước mắt bỗng thấy buồn nôn, đấy quả là
một người chết đầy khủng khiếp.

Tôi
thoáng phát hiện trong xó nhà còn có người ngồi nữa, khi tôi đến gần,
người đó bỗng nhảy chồm dậy, nhanh như chớp đưa tay tóm lấy cổ tôi bảo:
“Tên họ Đào kia, mày muốn hãm hại tao, đừng hòng trốn thoát, hôm nay
tao phải phanh thây mày ra mới được”. Trong cơn hoảng loạn tôi nhìn
thoáng qua mới biết đó là Quân Mĩ, trong ánh mắt loé lên sự oán hận tột
cùng, ngón tay như quỷ dữ, xỉa ngay vào da thịt tôi.

- ối, - tôi không còn sức để vùng vẫy nữa, miệng cũng nói không thành tiếng.

- “Bình”, sau cú đấm nặng kí, Quân Mĩ ngã xuống, tên Vương Hâm lại xuất hiện trước mặt tôi.

-
Cô ấy bị lòng thù hận và đố kị ăn mòn cả thể xác và linh hồn, không thể
ở lại ngôi làng này được nữa. - Nói xong, Vương Hâm ôm thi thể Quân Mĩ
dậy rồi đuổi cả tôi và cô gái ôm người chết đó ra khỏi nhà.

Vừa
ra khỏi cửa lập tức chúng tôi bị người dân trong làng la ó. Thậm chí họ
chuẩn bị cả quan tài, dường như họ đã đã sớm biết sẽ có người chết.
Nhưng điều làm tôi không thể hiểu được là tại sao dân trong làng này
lại ghét cô gái ôm cái đầu người chết đến thế. Mấy người già trong làng
chửi bới, xông lên đánh cô ta.

Vương
Hâm không nhịn được trước cảnh đó, quát lớn: “Được rồi, chẳng lẽ các
người hận vì người nhà mình chết, chỉ riêng mỗi nó sống sót sao?”.

Lời hắn vừa dứt, dân trong làng liền ngừng tay, họ sợ nhất là hai chữ đố kị trong câu nói của Vương Hâm.

Dân
làng lượm nhặt thi thể bừa bãi đó đây đặt vào quan tài rồi mang đi,
chẳng ai thèm ngó ngàng gì đến cô gái đang ôm mặt khóc kia cả. Vương
Hâm khuyên tôi cùng về với hắn. Tôi lắc đầu tỏ ra không đồng ý, tôi cho
hắn biết tôi muốn ở lại cùng cô gái cô độc tội nghiệp kia, linh cảm
rằng cô ta sẽ cho tôi hiểu hơn ngọn nguồn sự việc.

Thấy
tôi một mực không chịu đi, Vương Hâm đành phải mang Quân Mĩ về trước.
Khi hắn xoay người chạy đi, tôi còn nghe thấy hắn thở dài mấy tiếng.

Xung
quanh bỗng lặng ngắt như tờ, thỉnh thoảng mới nghe thấy tiếng khóc nấc
nghẹn ngào của cô gái. Tôi đến bên, không nói lời nào, đưa một chiếc
khăn giấy cho cô. Cô gái nhìn tôi vẻ đầy sợ hãi, tôi lau nước mắt trộn
lẫn mồ hôi trên mặt cô, khẽ nói: “Đừng sợ, để tôi giúp cô”.

Đây
là lần đầu tiên có sự giao lưu giữ hai tâm hồn! Cả tôi và cô ấy nhìn
nhau một hồi lâu, không ai nói gì. Sự im lặng bỗng bị phá vỡ bởi tiếng
thở dài của cô gái, cuối cùng thì cô ấy cũng đã lên tiếng.

- Người chết là cô em chồng tôi, chính tôi đã hại cô ấy…

Nói
xong dường như tất cả niềm cay đắng trong lòng cô đã tìm được lối
thoát. Nói chuyện với nhau tôi mới biết tên cô ấy. Cô ấy là Lí Văn, đến
thôn này chẳng bao lâu thì chồng chết vì đột tử, người nhà chồng cứ mê
tín cho rằng cô ta có tướng khắc phu, trong nỗi đau mất con, toàn bộ
niềm căm giận của họ đều trút lên trên đầu cô con dâu tội nghiệp này.


Văn nhẫn nhục gánh chịu, gánh nặng trên hai vai, là một cô gái trẻ tính
tình hiền hậu, trong làng không ít chàng trai mến cô, trong đó có người
trong mộng của cô em chồng cũng thích cô.

-
Quả thực tôi chưa bao giờ có chút tình ý hay biểu hiện gì đối với người
con trai mà cô ấy thích, nhưng cô ta nhất định chẳng tin tôi.


Văn ôm mặt khóc nức nở hồi lâu mới thốt lên trong nghẹn ngào: “Tôi đau
khổ muôn phần, ba hôm trước, cô ta mắng tôi đã theo cậu ấy, lúc đó tôi
thấy sợ bởi vì tôi chưa từng như thế. Người trong làng đồn nhau rằng,
hễ căm hận người nào thì sẽ có loại lệ quỷ biến thành người mà mình căm
hận để hại chết mình”.

Lời
vừa dứt, tôi bỗng thấy có gì đó bất an, nghĩ kĩ lại xem, hôm đầu tiên
khi Quân Mĩ được mang về, sự khạc nhổ kì quái và sự mắng chửi luôn mồm
của cô ta, bảo rằng tôi hãm hại cô ta, chẳng lẽ đã nhìn thấy ảo ảnh của
tôi?

Hồn quỷ của
Trương Nghệ chính mắt tôi trông thấy là điều đã chứng thực lời nói của
cô gái kia là đúng, có lẽ đó không phải là Trương Nghệ, mà là hồn quỷ
đang ẩn nấp trong ngôi làng này.
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content





Bảy ngôi làng ma - kỳ 9 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Bảy ngôi làng ma - kỳ 9   Bảy ngôi làng ma - kỳ 9 I_icon_minitime

Về Đầu Trang Go down
 
Bảy ngôi làng ma - kỳ 9
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
.:|VIPCLASS|:. :: câu lạc bộ MANGA - ANIME - Truyện chữ :: tiểu thuyết-
Chuyển đến