Bảy ngôi làng ma - kỳ 9
Lát sau, cánh cửa tự động mở ra. Hình như bên ngoài có bàn tay vô hình nào đang cố sức chìa vào trong khe hở để mở cửa.
Nó như muốn thúc giục tôi phải trả lời tin trong điện thoại, “bùm” một
tiếng, lại một tiếng mở cửa nữa, khung cửa gỗ như đang rên siết, không
thể chống đỡ được nữa.
Lát sau, cánh cửa tự động mở ra. Hình như bên ngoài có bàn tay vô hình nào đang cố sức chìa vào trong khe hở để mở cửa.
Nó
như muốn thúc giục tôi phải trả lời tin trong điện thoại, “bùm” một
tiếng, lại một tiếng mở cửa nữa, khung cửa gỗ như đang rên siết, không
thể chống đỡ được nữa.
“Đúng
vậy, tôi rất ghen ghét đố kị với cô, tôi hận cố, âm thanh hồn tạp khiến
người ta phát điên, tôi vò đầu bứt tóc nói lớn: “Tôi đố kị với cô vì cô
đã đi Trung Đông, cô đã được tiếp xúc và đăng tải tin tức của mình,
chiến tranh là cái gì? Có quân đội vũ trang bảo vệ, phóng viên làm sao
gặp nguy hiểm được? Nhưng cô lại bỏ xác nơi xứ người thật là trớ trêu!”
Bỗng
nhiên, tất cả âm thanh bên ngoài đều ngừng hẳn. Từng mạch máu trên
người tôi đều căng thẳng đến cực điểm, không thể chịu đựng được nữa,
tôi ngã gục xuống đất. Tỉnh dậy thì trời đã tờ mờ sáng. Vương Hâm và
Quân Mĩ đều đang ở bên tôi, tôi vội vàng ngồi dậy, phát hiện mình vẫn
đang nằm trên giường.
“Khi
tôi đưa đồng nghiệp của cô về, gõ cửa mãi chẳng thấy cô lên tiếng, sau
vào được tôi thấy cô bị ngất nằm lăn ra giữa nền nhà”. Vương Hâm vừa kể
lại vừa pha một cốc nước đưa cho tôi.
Cảnh
tượng trước cơn bất tỉnh vẫn rõ mồn một trong tâm trí, tôi đưa đôi tay
vẫn lạnh băng đỡ lấy cốc trà. Ngẩng đầu nhìn Quân Mĩ, thấy hai mắt cô
tỏ ra đang chằm chằm nhìn tôi hình như có điều gì đó cô không đồng ý
với tôi. Thoạt nhiên tôi không để tâm đến sự bất đồng giữa hai đứa, đưa
mắt hỏi cô ta có bị bọn họ đánh đập gì không.
“Yên tâm đi, cô ta không sao đâu”, Vương Hâm nói xong rồi bỏ ra ngoài.
- Này cậu Hâm, tôi gọi hắn lại: “Căn phòng này không được sạch sẽ?”, ngụ ý trong câu nói, không cần gải thích cũng đủ hiểu.
Vương Hâm quay đầu lại không trả lời mà còn hỏi: “Thế cô đã gặp những ai trong đó nào?”.
Câu
hỏi của hắn làm tôi cứng hết cả cổ họng, tôi thật chẳng làm sao để nói
được một cách rành mạch mối quan hệ giữa tôi và Trương Nghệ, chúng tôi
đã từng đối địch nhau trong tình thân thiết bạn bè.
-
Thái độ trầm tĩnh của cô khiến tôi rất khâm phục. Vương Hâm nói: “Nhưng
cô thử tự hỏi lại lòng mình đi, nó nhơ bẩn ở điểm nào?”.
Hắn
vừa nói vừa đưa tay chỉ vào tim tôi, tôi giật bắn cả người, chuyển sang
đề tài khác, nói: “Đa tạ cậu đã quá khen, là một phóng viên chuyên
nghiệp phải luôn luôn giữ sự trầm tĩnh của mình”
Hắn
cười ngất với cái vẻ cao ngạo và không tin tưởng đó là câu nói xuất
phát từ đáy lòng tôi, dường như hắn đã nhìn ra điều gì đó, rồi im lặng
đi ra khỏi phòng. Làm thế nào để cứu được bạn đồng nghiệp của tôi trong
tay bọn man rợ, không thể dùng lí lẽ để thuyết phục, quả là hắn không
đơn giản tí nào. Hơn nữa hình như hắn đang giấu một sự thực nào đó, đơn
cử như sự thực về thực trạng của ngôi làng này.
Trong
phòng, tôi và Quân Mĩ ngồi đối diện nhau, trừ chiếc áo ngoài không cánh
mà bay ra thì áo quần trên người cô vẫn khá tươm tất, nhưng cô ta cứ
thừ người ra không nói lời nào, giống như bị kích thích. Tôi thử kéo
tay không ngờ cô ta lại nhanh hơn chộp lấy tay tôi kéo lại, đôi mắt tỏ
ra rất đáng sợ, giống như bị ma nhập, muốn nuốt chửng lấy tôi.
- Đồ cặn bã, chị cho rằng mình là một phóng viên nghĩa hiệp sao, Ban Tin tức cơ động giờ chị đã nắm được toàn quyền sao?
Tuy
sớm biết cô ta không phục tôi, nhưng nghe mấy lời vừa rồi, quả thực tôi
đau lòng không chịu được. Nhưng, như tôi đã nói, tôi là người rất bình
tĩnh khi gặp chuyện bất trắc, nên dù nghe lời nói vừa rồi của đồng
nghiệp tôi vẫn bình tĩnh đáp: “Vậy cô có đố kị với tôi không?”.
Vừa
dứt lời tôi mới chợt nghĩ ra, đây chẳng lẽ không phải là nội dung của
tin nhắn do người chết gửi đến cho tôi sao? Tôi sờ sờ vào máy di động
một cách máy móc, mở tin nhắn ra mới biết tôi đã xoá tin nhắn đó trong
khi kinh sợ tột độ. Câu hỏi đó của tôi làm Quân Mĩ nổi giận, cô ta gắt
giọng thô tháp như muốn cho tôi cái tát.
Kết
bè kết phái đấu đá bêu nhọ nhau là việc như cơm bữa ở bất kì công ty,
cơ quan nào. Toà báo chúng tôi cũng không ngoại lệ. Một cái thông báo
sai lệch thời gian với rắp tâm đầy nham hiểm làm tôi để lỡ cuộc phỏng
vấn quan trọng đến nỗi làm ông tổng biên tập rất thất vọng, người thông
báo nhầm đó chính là Quân Mĩ chứ không ai khác. Trong phòng biên tập
tôi đã mang di động ra để chứng minh cho mọi người biết cô ta đã gửi
tin nhắn sai thời gian nhưng trong toàn bộ phòng biên tập chỉ có tôi
không biết số điện thoại của Quân Mĩ đã bị mất từ tuần trước, thế là
đối tượng hiềm nghi lấy cắp điện thoại của Quân Mĩ hóa ra là tôi! Vu
oan cho người bị hại là tội lớn!
Tổng
biên tập không nói gì, nhưng không khí giờ đã thay đổi, cái không khí
ngột ngạt của toà soạn làm tôi chết ngạt, tôi chủ động yêu cầu tham gia
cuộc phỏng vấn “Những ngôi làng chưa được biết đến”. Đó là một chuyên
đề nhỏ nhưng nhờ thế nó khiến tôi tránh được ánh mắt nghi ngờ của mọi
người.
Sự an bài
của ông tổng biên tập quả không ai đoán trước được, ông ta đã để tôi và
Quân Mĩ đi công tác cùng nhau. Với ngầm ý ban đầu của ông là để chúng
tôi giúp đỡ lẫn nhau trong hoàn cảnh khó khăn, để hoá giải thù hận
trong lòng nhau. Những người hơi có tuổi thường suy nghĩ ngây thơ. Tôi
bắt đầu nhớ Trương Nghệ đã chết, cô ta mãi mãi phối hợp ăn ý vối tôi.
Viết bài, chụp ảnh, ai trong hai chúng tôi cũng đều làm được, nhưng
những tháng ngày tươi đẹp đó đã xa khuất tầm tay, không bao giờ trở lại
nữa.