Bảy ngôi làng ma kỳ 11
Đôi mắt tôi như bị buộc lại trong hai con mắt đầy hận thù của hắn, tôi
cảm thấy thân mình như hụt hẫng bay bổng dường như đã đi vào ý niệm của
Vương Kế. Vẫn là ngôi làng tiêu điều đó, núi có màu xanh đen, đất đỏ,
cây cối um tùm hoang dại. Màu trời xám xịt pha lẫn màu đỏ thẫm như máu,
một đám động vật lạ đang cựa quậy trong đám cỏ rậm.
Định
thần nhìn lại thì đó là một nhóm y, bác sĩ mình mặc đồng phục trắng,
mông họ nhô cao như kiểu mông của loài người chưa tiến hoá hết. Nhóm
người đó đang muốn thoát khỏi ngôi làng này trước khi trời sáng. Tôi
lặng lẽ theo sau, dù đã vô cùng cẩn thận nhưng chân vẫn nện xuống đường
bật ra âm thanh, thế nhưng đám người kia vẫn không hay biết, dường như
tôi và họ cách nhau cả hai thế giới - hai thế giới người âm và người
dương vậy.
-
Chưa báo tin cho Vương Kế mà chúng ta bỏ đi e rằng dân làng sẽ trút
giận lên Vương Kế! - Một nữ y tá nói thế với giọng rất nhỏ.
Mấy
người còn lại mặt biến sắc nhưng không ai trả lời câu hỏi của nữ y tá
kia. Vị nữ y tá muốn nói gì thêm nhưng liền bị tên bác sĩ mặc áo trắng
lấy tay bịt mồm lại, ánh mắt hung tợn như đang ra lệnh cho cô y tá
không được nói gì thêm. Tôi thấy trong khoé mắt cô gái ứa lệ nhưng đáng
tiếc là cô ta không kiên trì được đến cùng, đã chịu khuất phục dưới cái
tà ác muôn kiếp đó. Đây có lẽ chỉ là một màn kịch trong một màn kịch
khác mà thôi, tôi đoán rằng, cô y tá kia có chút ngưỡng mộ Vương Kế
nhưng không thoát được sự đeo đuổi của người khác, cảm tình đó của cô
đang đứng trước ngã ba đường.
Như
lời Vương Hâm nói, anh trai cậu ta có quá nhiều điểm khiến người ta
phải ghen tị, trình độ chuyên môn, tính tình và dáng người, thái độ tự
tin khiến người xung quanh phải đề cao cảnh giác. Nhưng bất luận thế
nào đi nữa thì cũng không thể đuổi đi vì cái tài hoa của người ta được.
Móng tay bóp chặt nghiến vào lòng bàn tay đau nhói, tôi nhìn bọn người
bất lương ra khỏi làng với ánh mắt giận dữ.
Mặt
trời đã lên cao, trong làng vẫn một bầu không khí yên tĩnh, yên tĩnh
như cái chết. Lúc đó, một gã thanh niên mặc áo trắng đồng phục của bác
sĩ từ trên con đường dốc núi đang đi lại , chốc chốc anh ta lại khựng
lại cúi xuống xem xét chất đất của vùng này, càng lúc càng tiến lại
gần, tôi đã nhìn rõ khuôn mặt anh ta. Đó là một khuôn mặt tuấn tú, toát
lên vẻ thông minh siêu thoát, khuôn mặt hơi giống Vương Hâm.
Đó chính là Vương Kế của mười năm trước. Tôi khẳng định vậy.
Vương
Kế không biết đến sự tồn tại của tôi, cứ nhanh như sóc đi lại trên con
đường đó. Tôi chạy theo anh ta, mệt nhoài mới đuổi kịp. Đi được một
hồi, chỉ thấy bên đường có một ông lão đang nằm ngã người xuống đám cỏ,
lập tức Vương Kế chạy đến khám bệnh cho ông.
Những
nốt đỏ cứ loang lổ đầy khuôn mặt ông già, giống như những cái nhọt làm
lở loét từng mảng da trên mặt. Người thanh niên đó đè ngực ông lão rồi
đưa mồm hô hấp nhân tạo. Sau một hồi cấp cứu, người thanh niên đó lại
mở mí mắt ông lão than rằng, “đã hết cách cứu chữa”.
Vương
Kế cởi chiếc áo đồng phục của bác sĩ ra trùm lên mặt ông lão. Đúng lúc
người thanh niên định bỏ đi, một đám người trong làng bỗng đâu xuất
hhiện nhào về phía người bác sĩ kia. Trong tay họ ai cũng có vũ khí,
gậy gộc giáo mác với thái độ đầy hung hãn, muốn ăn tươi nuốt sống người
bác sĩ trẻ, mồm thì chửi bới lung tung…
Một cú đánh phát ra tiếng “uỵch” vạch ra số mệnh của vị bác sĩ kia.
Chính
là một tên trong số dân làng đã dùng chiếc gậy gỗ to tướng nã xuống đầu
Vương Kế. Vị bác sĩ trẻ đó không né tránh vì cơ bản anh không ngờ rằng
dân làng sẽ đánh mình.
- Bọn bác sĩ các ngươi cứ thế mà tự động bỏ đi hả? Lương tâm chúng mày đâu? Thật là coi mạng người như cỏ rác!
- Chắc tên bác sĩ này chưa kịp trốn đi, chúng ta phải giết chết nó rồi treo xác ở đầu làng để dân làng bớt giận.
Máu
tươi vọt ra từ đầu Vương Kế đỏ hết cả khuôn mặt, họ giữ Vương Kế lại
cho muối vào vết thương. Vương Kế như con thú khốn cùng vùng vẫy nhào
vào đám dân làng.
Tôi
nhìn và đoán được hành động của Vương Kế chỉ muốn chạy theo đám y, bác
sĩ đã bỏ đi kia để hỏi cho rõ chứ không phải muốn trốn chạy theo họ.
Rốt cục là ai? Là ai đã ghen tức hãm hại cậu ta?
Vương
Kế càng vùng vẫy, dân làng càng tức tối, cậu ta đã tháo chạy được nhưng
vẫn bị dân làng bám sát theo, cuối cùng cậu ta vào được trong ngôi nhà
tranh kia. Vừa vào trong nhà cậu liền ngã gục xuống vì mất máu quá
nhiều, trên người cậu toàn là máu, ướt sũng cả quần áo, giày dép, khuôn
mặt nhuốm đầy máu tươi, trợn mắt rồi tắt thở, đôi mắt trắng bệch đầy
oán giận và sợ hãi. Bỗng nhiên một âm thanh xé trời vang lên, Vương Kế
hét lên: “Các ngươi đố kị ghen tức, hãm hại người ta, đen trắng lẫn lộn
không phân biệt được! Sẽ có một ngày các ngươi sẽ chết vì lòng đố kị
của chính các ngươi, các ngươi đã nợ máu tất phải đền bằng máu”..
Dân
làng nghe thế sợ hãi tản ra. Nhưng cuối cùng họ cũng thoát được nỗi
kinh hoàng đó bằng sự ngu muội của mình, một lần nữa họ cầm vũ khí tiến
đến chỗ Vương Kế. Tôi muốn ôm lấy thi thể cuộn tròn của Vương Kế và
khuyên ngăn dân làng. Nhưng lúc này thân thể tôi như một cái bóng đen,
rồi trượt té nhào bên thây Vương Kế trong góc nhà. Thoáng một cái, tất
cả giáo mác, gậy gộc cứ giáng xuống như mưa. Rõ ràng là chỉ ý thức đến
thế giới đó nhưng trong lúc này tôi lại cảm thấy có vô số giọt máu tươi
lạnh buốt nhỏ xuống mặt và tim tôi. Tiếng máu tươi rỏ xuống đã hết, bốn
bề tĩnh mịch, nghiêng mình nhìn lại tôi vẫn thấy mình đang nằm trong
ngôi nhà cỏ đó, nhưng không có ai cả. Trên mặt đất vẫn còn một vũng máu
tươi, tôi chìa tay ra sờ, nước mắt rơi lã chã. Lời nguyền rủa đã hình
thành từ đó, ngôi làng này mắc phải kiếp nạn không thể nào tránh thoát
được. Sau một trận lảo đảo, ý thức tôi đã trở về với hiện thực. Hai tay
đang vòng vào vai một người, tôi nhìn lại thì ra là Vương Hâm đang cõng
tôi chạy khỏi ngôi nhà đó. Cậu ta chạy rất nhanh, nhiều lúc suýt ngã
nhưng rồi lại lấy lại tư thế chạy tiếp.
Vương Hâm vừa chạy vừa lẩm bẩm. Tôi nghiêng tai cố nghe hắn nói: “Xin lỗi nhé, xin anh tha thứ cho em!”.
Có
lẽ hắn xin lỗi vì đã mang tôi đến ngôi nhà tranh để tôi phải trải qua
cơn khiếp vía đó. Tôi lắc đầu nói: “Chuyện này sao có thể trách cậu
được, trách là trách tôi đã quá yếu đuối”. Vừa nói xong tôi chợt rùng
mình vì giọng nói vừa rồi của mình không phải là giọng tôi thường ngày
nữa. Rõ ràng đó là giọng của một người đàn ông, thâm trầm, đầy uất ức
thương đau!