.:|VIPCLASS|:.
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

.:|VIPCLASS|:.

Đây là nơi tu họp của các mem lớp 9a1
 
Trang ChínhPortalTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập

 

 Bảy ngôi làng ma kỳ 13

Go down 
Tác giảThông điệp
*»ღ♥meteor♥ღ«*
Thiên sứ
Thiên sứ
*»ღ♥meteor♥ღ«*


Tổng số bài gửi : 987
Age : 30
Đến từ : Milky Way
Tiền thưởng : 100
Bảy ngôi làng ma kỳ 13 2-2-1Bảy ngôi làng ma kỳ 13 6-1-1
[SHOP]

Registration date : 01/03/2008

Bảy ngôi làng ma kỳ 13 Empty
Bài gửiTiêu đề: Bảy ngôi làng ma kỳ 13   Bảy ngôi làng ma kỳ 13 I_icon_minitimeMon Apr 14, 2008 5:59 pm

Bảy ngôi làng ma kỳ 13






Tôi liền im bặt, đặt loa điện thoại sát tai, chỉ nghe thấy tiếng xào
xào nho nhỏ, hình như đó là tín hiệu không nghe rõ vậy, ngoài ra
khôngnghe thấy gì nữa. Vừa toan hỏi thì bỗng “a” tiếng khóc của một
người phụ nữ vang đến, tiếng khóc như đâm vào màng nhĩ tôi.




Không
chịu được, tôi lắp bắp mấy tiếng, trong lúc tôi nói, tôi nhìn sang một
bên trong vô thức, thấy Tiểu Nghệ cũng thức tỉnh từ lúc nào không hay,
cô ta đang sững sờ nhìn tôi.

Tôi trấn tĩnh lại, vừa nhìn Tiểu Nghệ đang thần người ra vừa nói: “Sao rồi, sao rồi?’
Chỉ
nghe tiếng lắp bắp bên kia đầu dây của Đại Kì, hình như cậu ta đang an
ủi Tiểu Thanh đừng sợ…nhưng trong điện thoại vẫn còn nghe thấy tiếng gì
đó từ xa nữa… có tiếng ồn nhưng không nghe rõ là gì. Thế là tôi bảo Đại
Kì: “A lô, a lô, nói đi chứ, nói đi chứ!”
Lúc đó, Tiểu Nghệ cũng
tỉnh giấc đến bên tôi, mở mắt tròn xoe hỏi: “Sao thế? Sao thế?” Tôi vẫy
vẫy tay ra hiệu cho cô ta im lặng, rồi nói: “A lô! A lô. Bên kia điện
thoại trả lời, nghe giọng Đại Kì run run nói: “Lại… đến … rồi... cậu
nhanh xuống đây đi, cô ta đang ở cửa phòng tôi”
Tôi cảm giác như
có một trái tim sắp vọt ra khỏi miệng, nghẹn ở cổ họng không nói được.
Xuống đó ư? Như vậy không phải tự tìm cái chết sao?
Lúc đó, cả hai
đầu điện thoại không ai nói gì thêm nữa, vừa đờ ra được lát, bên kia
Đại Kì hét lớn: “Cậu nghe đi, cậu nghe đi, có nghe rõ không?”
Thực
ra, ngoài tiếng thở hổn hển của cậu ta ra, tôi không nghe thấy gì nữa
cả. Nhưng tôi thấp thoáng nghe thấy tiếng gì xì xào, như có cái gì đó
đang từ từ đi từ lầu hai lên lầu ba.
- Không nghe thấy gì cả.
Tôi bỗng nghe “ực” một tiếng giống như cậu ta vừa nuột vật gì rất to trong cổ họng.
-Hết
rồi, hết rồi, tiếng khóc đó đã hết rồi. Đột nhiên Đại Kì nói được một
câu suôn sẻ như thế. Trong não bộ, mỗi một tấc dây thần kinh đều căng
muốn đứt, thực ra không phải tôi nghe thế mà chỉ là sự tưởng tượng của
tôi, trong đầu tôi bây giờ đầy ảo tưởng.
- Giờ cậu có thể xuống đây không? Đại Kì hỏi tôi
-
Bây…bây giờ ấy à. Tôi nghiến chặt răng lại không biết nói gì, quả thực
chúng tôi là anh em tốt của nhau, nhưng bây giờ mà cậu ta yêu cầu thế
thì quá đáng quá.
-Cậu xuống đây đi. Giọng nói của Đại Kì đáng
thương quá, không giống như giọng nói thường ngày của cậu ta nữa. Tôi
nghiến chặt răng, liếc xem cánh cửa phòng, nhưng mông tôi như có ai
ghim đinh xuống giường, không thể đứng dậy, sau lưng từng trận từng
trận tê cứng.
-Tôi không dám xuống đó, tôi quả thực không dám xuống đó, các cậu lên đây đi.
- Hai chúng tôi không dám..ra cửa. Cậu ta nói trong tiếng khóc.
Tôi
cũng không dám, thực lòng tôi rất sợ. Tôi cảm thấy không khí lúc này
như đông lại. Tiểu Nghệ đứng cạnh tôi nói: “Rốt cục có chuyện gì vậy,
cậu nói nhanh đi”
Tôi biết không thể tiếp tục dấu cô ta được nữa,
“dưới đó có người khóc” vừa nói xong, cô ta “ái” một tiếng rồi lấy chăn
trùm kín đầu lại, không dám đi ra cửa. Tôi nói qua điện thoại cho Đại
Kì nghe: “Không được, không thể được, chúng tôi không dám xuống đó,
đúng rồi, cậu gọi điện cho ông Mã dưới lầu đi.
Cậu ta vội vàng đáp: “được… được…. được! Tôi quên mất, cậu đợi điện thoại tôi nhé. Ông ta lên đến đây tôi lại gọi cho cậu”
Tôi
ném điện thoại xuống như ném quả lựu đạn, hai tay xoa mạnh với nhau cho
đỡ tê lạnh. Tiểu Nghệ chui đầu ra khỏi chăn, giương mắt nhìn tôi, bồn
mắt nhìn nhau không nói được gì.
Lúc đó, tôi nghe dưới lầu có
tiếng “bùng! Bùng! bùng” như tiếng ai đang chạy trên cầu thang, còn cả
tiếng mở cửa, trong đêm tối đầy căng thẳng, tôi nghe như bốn bức tường
đang rung động nhẹ.
Lúc đó, tôi nghĩ là tiếng bước chân người từ
dưới lầu lên mạnh quá nên như thế, cũng tại Đại Kì không chịu xuống lầu
mà lại gọi người ta…
Một lúc sau, tiếng ồn đã hết, điện thoại tôi
lại đỗ chuông, là Đại Kì gọi cho tôi. Cậu ta nói lớn: “Xuống đây đi,
xuống đây đi, có người đến rồi”
Tôi vội vàng mặc thêm áo chuẩn bị xuống lầu, Tiểu Nghệ không dám ở lại một mình trong phòng thế là cô ta cũng theo tôi.
Cầu
thang không có điện, tối om không thấy gì cả. Hai chúng tôi lần mò
trong đêm xuống tầng hai theo kí ức chứ không thấy đường mà đi.
Ai ngờ vừa đi mấy bước, thì ngửi thấy mùi xác thối.
“Chính là mùi thối này đấy, mùi thối này tôi thấy quen quá” Tiểu Nghệ nói thét lên rồi ôm chặt lấy tôi.
Tôi
sợ đến nỗi không dám bước tiếp, dừng lại thì không ngửi thấy mùi thối
đó nữa. Tôi mơ hồ cảm thấy có gì đó đang vật vờ trước mặt, nhưng không
nhìn rõ, tôi ý thức rằng không thể đứng đây lâu được, nắm chặt lấy tay
Tiểu Nghệ tiếp tục đi, trong lúc đi, tôi cố dậm chân để lấy can đảm. Cả
hai chúng tôi ngoặt qua một ngã rẽ, tiến đến phòng Đại Kì, đèn trong
phòng cậu ta vẫn còn sáng, lúc đó tôi mới thấy một người đang khom lưng
ngồi ngoài cửa phòng. Tôi đang sợ đến thừ cả người thì bỗng người đó
quay mặt lại nhìn tôi, khuôn mặt đen ngòm. Tôi định thần nhìn kĩ thì ra
là ông Mã. Lúc đó tôi mới nhẹ cả người, đi mạnh mấy bước tiến đến gần,
hoá ra ông ta đang lom khom lục lọi cái gì đó trước phòng đồng hồ điện.

Tôi và Tiểu Nghệ đến trước cửa phòng Đại Kì, mới phát hiện thấy cửa
bên ngoài nơi vào phòng đựng đồng hồ điện vẫn đóng im ỉm, nhưng bên
trong chiếc tấm cửa bằng gỗ đã mở từ bao giờ, Đại Kì và Tiểu Thanh đang
theo dõi ông Mã phía bên kia cửa sắt, không nói chẳng rằng, thấy tôi
đến, mới vội vàng ra mở cửa mời chúng tôi vào phòng rồi nói với ông Mã:
“Ông Mã ạ, ông có thể cho thêm vài người đến đây được không?”
Ông
Mã nói: “Thường thì chỉ có một mình tôi ở đây” Rồi ông không nói gì
thêm, chỉ lấy chùm chìa khoá trong người ra, trong chìa khoá đủ các cỡ,
ông ta cúi đầu mở cửa.
Đại Kì khép cánh cửa sắt bên ngoài lại, tôi
và cậu ta đứng ở mép cửa nhìn ra ngoài. Lúc đó, Tiểu Nghệ đứng sau lưng
tôi lấy tay chọc eo tôi nói nhỏ: “Này này…không còn ngửi thấy mùi thối
đó nữa”
- ừ, tôi lại hít hơi, không thấy mùi gì cả.
Lúc đó, Đại Kì quay đầu lại hỏi chúng tôi: “Mùi gì? Hai cậu nói mùi gì?”

- Hôm nay, Tiểu Nghệ lên lầu thì ngửi thấy mùi thối gì là lạ, vừa nãy, lúc xuống lầu chúng tôi lại ngửi thấy mùi thối đó.
- Mùi thối? Mùi gì thối? Đại Kì giương mắt hỏi.
- Mùi thối gì không biết, hình như có…nói không chừng….thoắt một cái đã không ngửi thấy mùi gì nữa cả.
Về Đầu Trang Go down
*»ღ♥meteor♥ღ«*
Thiên sứ
Thiên sứ
*»ღ♥meteor♥ღ«*


Tổng số bài gửi : 987
Age : 30
Đến từ : Milky Way
Tiền thưởng : 100
Bảy ngôi làng ma kỳ 13 2-2-1Bảy ngôi làng ma kỳ 13 6-1-1
[SHOP]

Registration date : 01/03/2008

Bảy ngôi làng ma kỳ 13 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Bảy ngôi làng ma kỳ 13   Bảy ngôi làng ma kỳ 13 I_icon_minitimeMon Apr 14, 2008 5:59 pm

Đại
Kì không nói gì nữa, hình như đang nghĩ gì. Tôi thấy lòng mình xáo trộn
lên khi Đại Kì hỏi đến chuyện này. Hình như những chuyện kì quái này có
liên quan với nhau, nhưng nhất thời không biết chúng liên quan như thế
nào.

Lúc đó, ông Mã lấy chiếc chìa khoá để riêng biệt với các chùm chìa khoá khác rồi đi về phía phòng có chiếc cổng sắt.
Đúng
là chìa khoá của phòng đó rồi, ông vặn nửa vòng, “tách” một tiếng, ổ
khoá mở ra, trái tim tôi như đông cứng lại trong khi ông Mã mở cửa
phòng này. Liếc mắt trông ông lão, hình như khuôn mặt ông trắng bệch.
Tôi
hồi hộp đợi chờ hành động tiếp theo của ông lão, tôi tưởng tượng ông sẽ
thét lên một tiếng, lùi lại mấy bước rồi tháo chạy như ma đuổi.
Nhưng chỉ thấy ông ta đưa tay đẩy nhẹ cánh cửa, tách một tiếng, cánh cửa sắt mở ra.
Ông Mã có vẻ rất điềm tĩnh, ngồi xổm trước cửa nhìn vào trong, rồi quay đầu nói với chúng tôi: “Không có gì trong này cả”
-Không có gì cả ư?
Tôi
và Đại Kì nhìn nhau, Đại Kì hơi do dự rồi nhẹ nhẹ đẩy cửa, hai chúng
tôi cùng nhau đi vào. Cánh cửa sắt đã mở toang ra, ánh đèn cầu thang
soi vào tận bên trong căn phòng, căn phòng nhỏ cỏn con, ngoài chiếc hộp
đựng đồng hồ điện ra thì chẳng có gì, căn phòng rộng khoảng hai đến ba
mét vuông gì thôi. Trên hộp đựng đồng hồ điện một lớp bụi dày phủ lên
như một bằng chứng thời gian, hoàn toàn không phát hiện gì thêm.
Tôi như trút được gánh nặng, nói với hai người bạn nữ đứng trước cửa rằng: “được rồi, không việc gì cả”
Ông
Mã vẫy tay, rồi đóng chặt cửa lại nói với chúng tôi: “Không có chuyện
gì cả, đi ngủ đi” Nói xong ông đi xuống, chẳng thấy gì nữa chỉ toàn là
bóng đêm.
Cả bốn chúng tôi thở phào nhẹ nhõm, tôi nhìn Đại Kì, cậu
ta nhớ lại lúc nãy, đưa tay bối rối gãi gãi đầu nói: “được rồi, không
có chuyện gì cả, các cậu lên ngủ tiếp đi”

- ừ, các cậu cũng ngủ đi. Nói xong tôi và Tiểu Nghệ lên lầu.
Cả
tối hôm đó, chiếc điện thoại của tôi quả nhiên không đổ chuông nữa cũng
chẳng ngửi thấy mùi gì nữa, đến lúc này chúng tôi mới cảm thấy hoàn
toàn yên tâm. Sáng sớm hôm sau, tôi gọi điện cho Đại Kì ở tầng hai,
nhưng cậu ta vẫn bảo suốt đêm qua không sao ngủ được.
Hôm nay, nhà
trường tổ chức buổi giao lưu bàn về vấn đề các mặt hàng phụ nông sản,
thế là cả bốn chúng tôi phải đi từ sáng tinh mơ. Đôi mắt Đại Kì đỏ ngầu
vì đêm qua không ngủ được. Cậu ta vừa đi vừa ngáp: “các cậu nói xem
chúng ta có nên nói với thầy phụ trách không?”
-Nói về chuyện gì?
-Chuyện ma làm lúc nửa đêm ấy.
-Chuyện ma làm cái quái gì chứ? Hôm qua cậu thấy cả rồi đấy, chẳng có cái khỉ gió gì cả!
-Vậy cậu nói tiếng khóc lúc nửa đêm là gì?

-Tôi
nghĩ là cậu tưởng tượng ra đấy thôi. Trụ sở mà chúng ta đang trọ phía
sau là rừng rậm, tiếng gió thổi vào lá cây xào xạc cậu cả nghĩ lại khéo
tưởng tượng nên nghe thành tiếng khóc, thôi đừng nghĩ nhiều nữa….”
Đại Kì không nói gì thêm, chắc là ít nhiều gì đó cũng bị tôi thuyết phục nên cũng cảm thấy yên tâm hơn.
Sau
buổi giao lưu, tôi phát hiện không thấy Đại Kì và Tiểu Thanh đâu nữa,
tôi và Tiểu Nghệ cho rằng hai chúng nó đã về trước nên cũng về theo. Đi
đến dưới trụ sở, nhìn qua khe cửa sổ thấy ông Mã đang ngồi hút thuốc
tẩu, mùi thuốc sặc cả phòng, trên đầu giường có đặt chiếc ghế dựa nhỏ,
trên ghế có hộp trà thơm. Lúc đó, ông Mã cũng nhìn thấy chúng tôi, tôi
nhìn ông cười, xem như cười cảm ơn tối hôm qua ông đã vất vả vì chúng
tôi, ông Mã gật gật đầu ý nói, “Không sao đâu!”
Tôi và Tiểu Nghệ
lên lầu, vừa đến tầng hai bỗng hình như có người phụ nữ nào đứng lấp ló
ở góc cầu thang, mặc áo xanh, mái tóc rối bời điểm bạc, cô ta đang quay
lưng lại với chúng tôi, đang cầm vải lau nền cầu thang, bên cạnh cô ta
có chiếc thùng đựng rác bằng nhựa màu đỏ hồng.
- Cô ấy là ai? Tôi lắp bắp.
Tôi
nhìn cô ta, định tiếp tục đi lên tầng ba thì ai ngờ Tiểu Nghệ nắm chặt
lấy tay tôi. Tôi bị Tiểu Nghệ nắm chặt tay thì đột nhiên dừng lại. Tôi
quay đầu nhìn Tiểu Nghệ, không biết cô ta đang nghĩ gì, chỉ thấy cô
đang mím chặt môi, nhìn chằm chằm vào bóng người đó.
Sao rồi? Tôi quay mặt về phía Tiểu Nghệ mấp máp môi nhưng không nói gì.
Tiểu Nghệ lắc đầu hoảng hốt, dáng vẻ căng thẳng, nhưng không nói gì.
Phía
rẽ ngoặt lên tầng ba chỉ có ba chúng tôi, không biết coo ta có biết
được hai chúng tôi xuất hiện không, chắc là cô ta không biết có chúng
tôi nên cứ một mực lau lui lau tới sàn nhà…
Tôi linh cảm thấy có
điều gì đó bất ổn, nhưng không dám nói bừa, trong lúc tinh thần hoảng
loạn, tôi đưa tay chỉ về phía cửa của Đại Kì ra ý với Tiểu Nghệ rằng,
chúng ta nên đi tìm Đại Kì và Tiểu Thanh. Tiểu Nghệ vẫy tay trong hoảng
loạn rồi dùng sức đẩy tôi tiếp tục đi lên tầng ba, vừa đi vừa chỉ xuống
chân tôi ý nói tôi nên đi nhẹ tiếng một chút. Hai chúng tôi nắm chặt
tay nhau từng bước nhè nhẹ lên lầu, không dám để phát ra tiếng động
nào, đồng thời thỉnh thoảng liếc nhìn bóng người đó có lên theo chúng
tôi không. Nhưng hình như cô ta không có động tĩnh gì, cứ xoay lưng lại
với chúng tôi nên chúng tôi không nhìn rõ mặt người đó. Khó khăn lắm
chúng tôi mới lên đến tầng ba, tôi hết sức nhẹ nhàng mở cửa ra, rồi cả
hai lẻn vào phòng như hai tên trộm.
Vào phòng rồi tôi mới thấy
trán mình đầy mồ hôi, trong lòng cứ thấp tha thấp thỏm. Tôi vội hỏi
Tiểu Nghệ: “Người phụ nữ kia rốt cục là ai? có chuyện gì?”
- Tiểu Nghệ trả lời trong lúc hồn lìa khỏi xác: “người mà tôi thấy hôm trước chính là bà ta”.
- Hôm nào? Tôi hỏi vặn lại.
-
Chính là người mà hôm tôi ngửi thấy mùi xác thối ấy, chính hôm ấy bà ta
đã đi ngược xuống trong khi tôi đi lên. Tiểu Nghệ nhìn tôi đáp khẽ.
-Cậu nói là người có mùi thối phát ra? tại sao vừa rồi chúng ta chẳng ngửi thấy mùi gì cả?
-Không biết, không biết, cậu đóng cửa nhanh lên đi.
Tiểu Nghệ hoảng hốt đi đến gần cửa khoá cửa lại.
Lúc
đó tôi chưa hết cơn bàng hoàng, ngồi lên giường mà người cứ ớn lạnh
từng cơn. “Vậy con mụ chết tiệt kia rốt cục là người hay ma?”
Mấy hôm trước sao không thấy? Còn mùi thối kia liệu có liên quan gì đến cô ta không?
Trong
đầu tôi cứ tua đi tua lại cảnh tượng vừa trông thấy ở chân cầu thang
lúc nãy, nhớ lại vóc dáng cô ta - Bà ta không cao, nhìn từ sau cũng
biết cô ta có nước da đen đen, đầu tóc đã bạc quá nửa, chắc là tuổi
cũng đã khá cao….
Lúc đó, tôi nhớ lại câu nói của Đại Kì, cậu ta
nói, tiếng khóc lúc nửa đêm là tiếng khóc của một người phụ nữ, nghe
giọng khóc đoán chắc tuổi bà ấy cũng khá lớn.
“tuổi bà ấy khá lớn…”
Tôi
nhẩm đi nhẩm lại câu nói ấy của Đại Kì, rồi tưởng tượng vóc dáng của bà
ta, không nhịn được mồm cứ lắp bắp. Trong lúc suy nghĩ, bỗng một cảm
giác cứ rõ ràng dần trong đầu tôi - có thể là gặp phải ma quỷ rồi đây!
Hai
hôm nay quả thực rất khó chịu, không phải là không có việc làm mà là
làm việc gì cũng không chú tâm được. Nửa đêm, gió cứ thổi xào xạc vào
rừng lá bạt ngàn, chốc chốc lại ập đến cửa kính “vù vù”, chiếc ti vi cứ
nói một mình trong góc nhà, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng gì kì quái
ngoài kia rừng núi, tôi cứ dỏng tai lên để nghe mà phân biệt đó là âm
thanh gì, trong lồng ngực tim như bị tra tấn muốn vỡ tung ra. Tiểu Nghệ
từ lâu đã cởi áo ngoài nằm lăn ra giường cầm mấy tờ tạp chí mang theo
đọc đi đọc lại, chốc chốc lại thở dài, qua đó cũng thấy được sự bất an
đang ngự trị trong tâm hồn cô. Thời gian lặng lẽ trôi qua từng giây
phút, nhoáng một cái đã đến nửa đêm.Tôi xuống giường, tắt chiếc di động
đang đổ chuông, trong căn phòng bỗng nhiên yên tĩnh hẳn. Không biết
đang nghĩ điều gì, tôi đi đến bên cửa sổ kiểm tra lại các cửa, thấy cửa
nào cũng đã khoá chặt, kiểm tra lần nữa thấy đã hoàn toàn yên tâm mới
tắt đèn ngủ, lao lên giường.
Về Đầu Trang Go down
 
Bảy ngôi làng ma kỳ 13
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
.:|VIPCLASS|:. :: câu lạc bộ MANGA - ANIME - Truyện chữ :: tiểu thuyết-
Chuyển đến