Bảy ngôi làng ma kỳ 13
Tôi liền im bặt, đặt loa điện thoại sát tai, chỉ nghe thấy tiếng xào
xào nho nhỏ, hình như đó là tín hiệu không nghe rõ vậy, ngoài ra
khôngnghe thấy gì nữa. Vừa toan hỏi thì bỗng “a” tiếng khóc của một
người phụ nữ vang đến, tiếng khóc như đâm vào màng nhĩ tôi.
Không
chịu được, tôi lắp bắp mấy tiếng, trong lúc tôi nói, tôi nhìn sang một
bên trong vô thức, thấy Tiểu Nghệ cũng thức tỉnh từ lúc nào không hay,
cô ta đang sững sờ nhìn tôi.
Tôi trấn tĩnh lại, vừa nhìn Tiểu Nghệ đang thần người ra vừa nói: “Sao rồi, sao rồi?’
Chỉ
nghe tiếng lắp bắp bên kia đầu dây của Đại Kì, hình như cậu ta đang an
ủi Tiểu Thanh đừng sợ…nhưng trong điện thoại vẫn còn nghe thấy tiếng gì
đó từ xa nữa… có tiếng ồn nhưng không nghe rõ là gì. Thế là tôi bảo Đại
Kì: “A lô, a lô, nói đi chứ, nói đi chứ!”
Lúc đó, Tiểu Nghệ cũng
tỉnh giấc đến bên tôi, mở mắt tròn xoe hỏi: “Sao thế? Sao thế?” Tôi vẫy
vẫy tay ra hiệu cho cô ta im lặng, rồi nói: “A lô! A lô. Bên kia điện
thoại trả lời, nghe giọng Đại Kì run run nói: “Lại… đến … rồi... cậu
nhanh xuống đây đi, cô ta đang ở cửa phòng tôi”
Tôi cảm giác như
có một trái tim sắp vọt ra khỏi miệng, nghẹn ở cổ họng không nói được.
Xuống đó ư? Như vậy không phải tự tìm cái chết sao?
Lúc đó, cả hai
đầu điện thoại không ai nói gì thêm nữa, vừa đờ ra được lát, bên kia
Đại Kì hét lớn: “Cậu nghe đi, cậu nghe đi, có nghe rõ không?”
Thực
ra, ngoài tiếng thở hổn hển của cậu ta ra, tôi không nghe thấy gì nữa
cả. Nhưng tôi thấp thoáng nghe thấy tiếng gì xì xào, như có cái gì đó
đang từ từ đi từ lầu hai lên lầu ba.
- Không nghe thấy gì cả.
Tôi bỗng nghe “ực” một tiếng giống như cậu ta vừa nuột vật gì rất to trong cổ họng.
-Hết
rồi, hết rồi, tiếng khóc đó đã hết rồi. Đột nhiên Đại Kì nói được một
câu suôn sẻ như thế. Trong não bộ, mỗi một tấc dây thần kinh đều căng
muốn đứt, thực ra không phải tôi nghe thế mà chỉ là sự tưởng tượng của
tôi, trong đầu tôi bây giờ đầy ảo tưởng.
- Giờ cậu có thể xuống đây không? Đại Kì hỏi tôi
-
Bây…bây giờ ấy à. Tôi nghiến chặt răng lại không biết nói gì, quả thực
chúng tôi là anh em tốt của nhau, nhưng bây giờ mà cậu ta yêu cầu thế
thì quá đáng quá.
-Cậu xuống đây đi. Giọng nói của Đại Kì đáng
thương quá, không giống như giọng nói thường ngày của cậu ta nữa. Tôi
nghiến chặt răng, liếc xem cánh cửa phòng, nhưng mông tôi như có ai
ghim đinh xuống giường, không thể đứng dậy, sau lưng từng trận từng
trận tê cứng.
-Tôi không dám xuống đó, tôi quả thực không dám xuống đó, các cậu lên đây đi.
- Hai chúng tôi không dám..ra cửa. Cậu ta nói trong tiếng khóc.
Tôi
cũng không dám, thực lòng tôi rất sợ. Tôi cảm thấy không khí lúc này
như đông lại. Tiểu Nghệ đứng cạnh tôi nói: “Rốt cục có chuyện gì vậy,
cậu nói nhanh đi”
Tôi biết không thể tiếp tục dấu cô ta được nữa,
“dưới đó có người khóc” vừa nói xong, cô ta “ái” một tiếng rồi lấy chăn
trùm kín đầu lại, không dám đi ra cửa. Tôi nói qua điện thoại cho Đại
Kì nghe: “Không được, không thể được, chúng tôi không dám xuống đó,
đúng rồi, cậu gọi điện cho ông Mã dưới lầu đi.
Cậu ta vội vàng đáp: “được… được…. được! Tôi quên mất, cậu đợi điện thoại tôi nhé. Ông ta lên đến đây tôi lại gọi cho cậu”
Tôi
ném điện thoại xuống như ném quả lựu đạn, hai tay xoa mạnh với nhau cho
đỡ tê lạnh. Tiểu Nghệ chui đầu ra khỏi chăn, giương mắt nhìn tôi, bồn
mắt nhìn nhau không nói được gì.
Lúc đó, tôi nghe dưới lầu có
tiếng “bùng! Bùng! bùng” như tiếng ai đang chạy trên cầu thang, còn cả
tiếng mở cửa, trong đêm tối đầy căng thẳng, tôi nghe như bốn bức tường
đang rung động nhẹ.
Lúc đó, tôi nghĩ là tiếng bước chân người từ
dưới lầu lên mạnh quá nên như thế, cũng tại Đại Kì không chịu xuống lầu
mà lại gọi người ta…
Một lúc sau, tiếng ồn đã hết, điện thoại tôi
lại đỗ chuông, là Đại Kì gọi cho tôi. Cậu ta nói lớn: “Xuống đây đi,
xuống đây đi, có người đến rồi”
Tôi vội vàng mặc thêm áo chuẩn bị xuống lầu, Tiểu Nghệ không dám ở lại một mình trong phòng thế là cô ta cũng theo tôi.
Cầu
thang không có điện, tối om không thấy gì cả. Hai chúng tôi lần mò
trong đêm xuống tầng hai theo kí ức chứ không thấy đường mà đi.
Ai ngờ vừa đi mấy bước, thì ngửi thấy mùi xác thối.
“Chính là mùi thối này đấy, mùi thối này tôi thấy quen quá” Tiểu Nghệ nói thét lên rồi ôm chặt lấy tôi.
Tôi
sợ đến nỗi không dám bước tiếp, dừng lại thì không ngửi thấy mùi thối
đó nữa. Tôi mơ hồ cảm thấy có gì đó đang vật vờ trước mặt, nhưng không
nhìn rõ, tôi ý thức rằng không thể đứng đây lâu được, nắm chặt lấy tay
Tiểu Nghệ tiếp tục đi, trong lúc đi, tôi cố dậm chân để lấy can đảm. Cả
hai chúng tôi ngoặt qua một ngã rẽ, tiến đến phòng Đại Kì, đèn trong
phòng cậu ta vẫn còn sáng, lúc đó tôi mới thấy một người đang khom lưng
ngồi ngoài cửa phòng. Tôi đang sợ đến thừ cả người thì bỗng người đó
quay mặt lại nhìn tôi, khuôn mặt đen ngòm. Tôi định thần nhìn kĩ thì ra
là ông Mã. Lúc đó tôi mới nhẹ cả người, đi mạnh mấy bước tiến đến gần,
hoá ra ông ta đang lom khom lục lọi cái gì đó trước phòng đồng hồ điện.
Tôi và Tiểu Nghệ đến trước cửa phòng Đại Kì, mới phát hiện thấy cửa
bên ngoài nơi vào phòng đựng đồng hồ điện vẫn đóng im ỉm, nhưng bên
trong chiếc tấm cửa bằng gỗ đã mở từ bao giờ, Đại Kì và Tiểu Thanh đang
theo dõi ông Mã phía bên kia cửa sắt, không nói chẳng rằng, thấy tôi
đến, mới vội vàng ra mở cửa mời chúng tôi vào phòng rồi nói với ông Mã:
“Ông Mã ạ, ông có thể cho thêm vài người đến đây được không?”
Ông
Mã nói: “Thường thì chỉ có một mình tôi ở đây” Rồi ông không nói gì
thêm, chỉ lấy chùm chìa khoá trong người ra, trong chìa khoá đủ các cỡ,
ông ta cúi đầu mở cửa.
Đại Kì khép cánh cửa sắt bên ngoài lại, tôi
và cậu ta đứng ở mép cửa nhìn ra ngoài. Lúc đó, Tiểu Nghệ đứng sau lưng
tôi lấy tay chọc eo tôi nói nhỏ: “Này này…không còn ngửi thấy mùi thối
đó nữa”
- ừ, tôi lại hít hơi, không thấy mùi gì cả.
Lúc đó, Đại Kì quay đầu lại hỏi chúng tôi: “Mùi gì? Hai cậu nói mùi gì?”
- Hôm nay, Tiểu Nghệ lên lầu thì ngửi thấy mùi thối gì là lạ, vừa nãy, lúc xuống lầu chúng tôi lại ngửi thấy mùi thối đó.
- Mùi thối? Mùi gì thối? Đại Kì giương mắt hỏi.
- Mùi thối gì không biết, hình như có…nói không chừng….thoắt một cái đã không ngửi thấy mùi gì nữa cả.