Bảy ngôi làng ma kỳ 14
Tôi nắm chặt tay Tiểu Nghệ, cả hai đều chui vào chăn chỉ chừa đầu mặt,
chiếc máy sưởi vẫn chạy đều dều, nhưng sau lưng vẫn thấy từng cơn ớn
lạnh. Lúc đó, tinh thần đã bình tĩnh trở lại, tôi lấy điện thoại ra gọi
cho Đại Kì. Chuông đổ hồi lâu mới có người nghe, tôi mới yên tâm hơn.
-A lô, hôm nay không có việc gì chứ?
-Không sao cả, bọn tớ hôm nay không ở trụ sở nữa.
-Trời, muộn thế mà các cậu còn đi đâu?
Lúc chiều, bọn tớ đánh tú với mọi người, đánh mãi đến lúc nãy mới nghỉ,
bây giờ bọn tớ không dám đi đêm nữa đâu, thôi tối nay bọn tớ ngủ lại
đây. à quên! Cậu có biết mai là Tết thanh minh không? đợi qua tết Thanh
minh bọn tớ mới trụ sở…
- Tiết thanh minh?
Đúng rồi, mai là ngày tết
thanh minh, bọn tớ thấy tầng hai của trụ sở đó có vấn đề nên mai chưa
chắc bọn tớ đã về đó ngủ, các cậu xem có nên chuyển về làng ngủ không?
Tôi nghe chúng nó nói mấy câu mà phát hoảng, không muốn nói thêm gì nữa. Tôi vội vàng tắt điện thoại.
- Tiết thanh minh? Hôm nào nhỉ? Tiểu Nghệ vứt quyển tạp chí xuống hỏi.
-Còn sớm mà, cậu ngủ đi. Tôi lẩm bẩm trong mồm mấy câu rồi đưa tay tắt điện.
Nội dung cuộc điện thoại vừa rồi có những thông tin khá bất ngờ. Trong
đêm tối, tôi lén nhìn đồng hồ, đã hơn mười một giờ, còn nửa giờ nữa là
đến tiết thanh minh. Mẹ kiếp, vừa mới đó mà đã qua hơn nửa giờ rồi!
Tôi lẳng lặng nằm xuống, trong đầu trống rỗng. Sau mười hai giờ có gì khác đâu? Tôi nghĩ bậy bạ mấy thứ…
Bây giờ, trong trụ sở này chỉ có mỗi tôi và Tiểu Nghệ… à còn ông Mã
dưới lầu nữa chứ! Còn người phụ nữ kia rốt cục là ai, muốn gì, mai nhất
định phải hỏi rõ ông Mã mới được.
Nghe nói gỗ cây đào có thể tránh được tà ma, không biết gỗ
giường này làm bằng gỗ gì, tôi chuyển người vào sát vách tường hơn rồi
nhắm mắt lại, cố gắng không suy nghĩ gì nữa, chỉ mong ngủ nhanh đi cho
xong.
Tôi nghĩ bụng, dù có gặp ác mộng thì cũng an toàn hơn là thức
mà nghĩ lung tung vì dù có là ác mộng thì cũng chỉ là mộng thôi, không
thực.
Không biết tôi đã thiếp đi từ lúc nào, đến khi thức dậy thấy phía ngoài cửa sổ đã có ánh sáng.
- Trời đã sáng nên tôi đánh thức cô Tiểu Nghệ đang ngủ say.
Sau một đêm sưởi căn phòng đã ấm hơn lên, những cơn run rẫy đêm qua đã như bóng sáng đom đóm ẩn mất khi bình minh ló dạng.
Buổi sáng của ngày trong thanh minh cũng chẳng có gì đặc biệt khác ngày
thường, tôi thức dậy thấy trong lòng thư thái. Hôm nay trường không có
tiết mục gì, cũng chẳng có việc gì làm, nên sau khi vệ sinh xong, tôi
và Tiểu Nghệ đi ra ngoài chơi.
Cả tôi và Tiểu Nghệ cùng đi xuống lầu, khi đi chúng tôi không
quên nhìn lại những chỗ mà tối hôm qua có bóng người xuất hiện, ở đâu
cũng sáng choang, không thấy bóng dáng ai cả. Tôi thấy nhẹ cả lòng, hít
một hơi thật sâu, cái mùi xác thối tối qua cũng đi đâu mất, chỉ còn lại
hơi sương thanh tú của rừng núi lúc bình minh, cái không khí của thôn
quê vào buổi sáng thật khoan khoái dễ chịu biết bao!
Chúng tôi xuống tầng một, vòng qua con đường trong sân trước mặt là đến cổng chính.
Nhưng vừa ra tới chỗ rẽ ngoặt, bỗng một đôi mắt rồi một khuôn mặt xuất
hiện ngay trong tầm mắt tôi - quả nhiên là người phụ nữ tối hôm qua.
ánh mắt bà ta cũng bình thường như bao ánh mắt người khác,
nhưng có điều là trong ánh mắt ấy không quan tâm gì cảnh vật xung
quanh, nói đúng hơn là coi như chúng tôi không tồn tại, cứ thế mà một
tay xách thùng nước, tay kia cầm bàn chà, nếu tôi và Tỉểu Nghệ không
nhanh thì tí nữa gặp trực diện bà ta. Chiếc bàn chà tí nữa thì quyệt
vào áo tôi, nhưng bà ta vội tránh ra nhường đường cho chúng tôi đi.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi mà bà ta đến gần, tôi nhìn thẳng vào mặt bà
ta nhưng bà ta không nhìn tôi, đúng hơn là cố ý tránh tôi rồi cúi đầu
đi. Tiểu Nghệ vội vàng kéo lấy tay tôi không cho tôi nhìn theo nữa. Khi
chúng tôi đi đến phòng thông tin nơi ông Mã ở, tôi trộm ngoái đầu nhìn
lại nhưng không thấy bóng dáng người kia đâu nữa. Nhìn qua khe cửa sổ,
thấy ông Mã đang hút tẩu thuốc to đùng, thỉnh thoảng nâng cốc trà nóng
lên “chít” một hơi thật dài.
Tôi đưa mắt ra hiệu cho Tiểu Nghệ, rồi cả hai chúng tôi định thần lại đi vào phòng ông Mã.
-Chào ông, ông dậy sớm thế à?
- ừ. Ông Mã quay đầu lại nhìn chúng tôi rồi cười khà nói: “gác cổng làm sao ngủ ngon được?”
- Ông làm việc ở đây được bao lâu rồi?
- Nửa năm rồi.
- Thế ạ, đúng rồi, vừa rồi chúng cháu thấy có một người lên lầu, bà ta là…
- Bà ấy dọn vệ sinh ở đây. Ông lão không đợi tôi hỏi hết câu, cắt ngang trả lời.
- Thế à! Tôi gật gật đầu… thấy hơi yên tâm, lại hỏi tiếp: “hình như bà ấy ít nói quá!...”
- ừ. Nói xong ông Mã cầm tẩu thuốc lên rít một hơi, hình như ông không muốn nói gì nhiều về chuyện này.
Tôi biết đến giờ mình phải đi thôi, đứng dậy chào ông Mã rồi cùng Tiểu Nghệ ra cổng.
Vài bước chúng tôi đã ra khỏi cổng trụ sở, cổng lầu được lợp bằng tôn
nhựa hình sóng gợn, màu xanh khá trong suốt, ánh sáng có thể sói qua
được, lúc đó tôi mới phát hiện trên tấm lợp có cả một lớp đen kịt hai
bên rìa chìa ra hai vật gì không rõ….