Truyện quái dị trong trường học - Phần 5
Khi tôi tỉnh lại từ trong hôn mê, trí nhớ đã có đôi chút mơ hồ, thậm
chí không rõ lắm rằng, tại sao một mình tôi lại có thể ở giữa vùng núi
hoang vắng này. Chỉ nhớ rằng tôi đã dẫn một sinh viên đến đây khám
bệnh, sinh viên đó tên là Tiểu Nhã.
Đầu đau
tới mức như đang vỡ ra. Tôi nghĩ, có thể là do mình đã mắc chứng gì đó
tương tự như mộng du rồi. Tôi chống mạnh để đứng người dậy, dò tìm
phương hướng một lúc lâu mới tìm ra con đường nhỏ dẫn xuống núi.
Quay về văn phòng công sở thôn, tôi nhìn thấy một mẩu giấy
Tiểu Nhã để lại, nói rằng em không sao, em quay về trước. Tôi thấy một
chút lạ vì tại sao cô bé không đợi tôi đã vội một mình quay về nhà.
Nhưng do đầu đau, tôi rất ngại nghĩ nhiều.
Làm xong thủ tục trả phòng, tôi xách túi hành lý giản đơn bước
ra đầu thôn. Nhìn thấy chiếc cột mốc phân giới và cảnh tượng có chút
quen thuộc, tôi sững người một cách có ý thức. Dừng lại đó, tôi móc ra
trong túi tờ giấy A4, phát hiện ra nó đã bị mờ, trông giống như những
màu sắc được trộn vào với nhau.
Tôi vo tờ giấy lại rồi tiện tay ném nó đi.
Trên đường đi thay vài lần xe buýt, cuối cùng tôi đã về đến thành phố
quen thuộc. Chẳng biết là do nguyên nhân gì mà tôi lại có một cảm giác
phải mười mấy năm chưa được trở về. Về đến nhà, tôi rầy la mẹ vì bà làm
quá nhiều món ăn ngon, bởi vì lâu lắm rồi tôi mới được làm nũng. Mặt mẹ
tôi nở một nụ cười như hoa.
Buổi tối mở vi tính lên mạng, đã lâu lắm rồi chưa được lên,
bồn chồn một lúc, cuối cùng mới nhớ ra tôi đã nợ tiền một tháng dùng
mạng. Thế là tôi nằm dài trên ghế kêu lớn: Không được lên mạng rồi,
cuộc đời còn có ý nghĩa gì nữa!
Ngày thứ hai đến trường học để lên lớp. Nghe nói Tiểu Nhã vừa
mới làm xong thủ tục chuyển trường ngày hôm qua. Tự nhiên tôi cảm thấy
có chút gì đó khác lạ.
- Tự cô bé làm thủ tục chuyển trường à?
- Mẹ cô bé đến làm cho, không thấy cô bé xuất hiện.
Nghe thầy giáo hướng dẫn nói đến mẹ cô bé, đầu tôi tự nhiên cảm thấy đau.
- Đi được cũng tốt, cả ngày lẩm bà lẩm bẩm. Tuy nhiên, tôi thấy mẹ em cũng rất bình thường mà.
Lẩm bà lẩm bẩm, đúng là thế mà? Tôi nhớ ra em Tiểu Nhã đó đã từng có
một biểu hiện trên lớp học khiến tôi sợ tới mức không nói được nên lời.
Cô bé này mà đóng phim kinh dị chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền.
Tự tôi cười chữa ngượng, tuy trong lòng vẫn có cảm giác bất
an, nhưng tôi vẫn nén cái cảm giác đó xuống, không để ý tới nó nữa.
Buổi tối về tới nhà, mẹ nói đã giúp tôi nộp tiền mạng, tôi vui
mừng chạy đến trước máy vi tính, chẳng phải đã có người từng nói: thiếu
mạng ba ngày, như gặp tai họa. Hình dung này đúng là hợp lí.
“Tôi là Thiên Thu Thiên Niên, chào bạn”.
Tôi mở MSN ra và phát hiện trong hòm thư chứa đầy thư chưa đọc.
Lúc này, mẹ gọi tôi từ trong phòng bếp:
- Ăn xong cơm rồi chơi.
- Tôi trả lời vâng, rồi mở hòm thư của một người bạn ra.
Màn hình đột nhiên một màu đen, vi tính của tôi tự nhiên khởi động lại.
Ba bốn phút sau, màn hình mới bắt đầu sáng lên. Một bức ảnh hai mẹ con
lại hiển thị, chiếm toàn bộ màn hình.
Sau đó, một khung đối thoại được nhảy ra:
-
Xin chào, tôi là Bạch Nha. Bạn là người thứ 2156 tới thăm tôi. Vì bạn
chỉ sống cùng mẹ nên điều kiện của bạn phù hợp với tiêu chuẩn của tôi.
Chúc mừng, bạn đã được chọn.
Nhìn thấy bức hình và khung đối thoại đó, tôi như rơi vào một
hầm để nước đá lạnh thấu xương. Bao nhiêu những kí ức mơ hồ đã trở nên
rõ ràng một cách nhanh chóng.
Thảo nào Tiểu Nhã liên tục hỏi bạn gái của nó:
- Bạn có mẹ không? Bạn chỉ sống với mỗi mẹ phải không?
Hóa ra, với tôi tất cả không phải là kết thúc, mà chỉ là một sự bắt đầu.
Dòng đếm khoảng thời gian ba phút trên màn hình vi tính đang chạy một cách nhanh chóng.
Tôi nghe thấy tiếng mẹ xào rau trong phòng bếp vang lên giống như tiếng gõ trống vậy.
Cắn tôi.
Tôi không hề do dự mà lựa chọn ngay đáp án của mình trong cột lựa chọn
của khung đối thoại. Dòng đếm thời gian lập tức dừng lại. Vi tính của
tôi rơi vào trạng thái tĩnh lặng như chết.
Sau đó, tôi nghe thấy tiếng mẹ:
- Mau ăn cơm thôi, đói rồi, phải ăn cơm thôi.
- Em đọc xong rồi.
Đào Tử dúi bản thảo vào trong tay của Tần Quan, nói một cách bình tĩnh.
Lúc này, so với những chấn động mà câu chuyện gây ra, cô càng cảm thấy
thú vị trước động cơ lần này của Nguyệt Quang.
Đợi cho tới khi Tần Quan đưa ra lời nhận xét đối với kết cục của câu chuyện, Nguyệt Quang mới nói:
- Bộ tiểu thuyết này từ tay tôi ra. Bây giờ có người đã gửi nó lại cho tôi, toàn bộ!
Hai chữ “toàn bộ” phía sau cùng đột nhiên được hét ra, rất có lực khiến
cho hai người còn lại sợ hãi. Họ nhìn Nguyệt Quang không hiểu, rồi nhìn
thấy cánh tay bị thương của cô được giơ ra một lần nữa. Cô nói:
- Thứ đó đã tới cắn tôi…
Câu nói đơn giản nhưng lại khiến người ta tim đập chân run.
Tần Quan vội vàng lại gần, cầm lấy cánh tay của Nguyệt Quang lên. Chỉ
nhìn thấy vết thương trên cánh tay trắng muốt của cô. Quả thật nó giống
như bị động vật cắn mà thành mà cũng giống như bị bỏng nữa. Tần Quan
vội vã thả tay cô ra, lùi về phía sau một bước, anh nhìn Nguyệt Quang
với ánh mắt không thể tin nổi.
Nguyệt Quang cười nhạt, giống như một mụ thầy cúng đã bị lộ ra tất cả, cô nói chậm chạp:
- Chuyện ngắn này được viết trước khi mọi chuyện xảy ra. Sáu người
chúng ta, mỗi người đã viết một phần, mỗi người đều có phần!
Câu nói này nghe ra có vẻ như đang uy hiếp nhưng Đào Tử không
hề thay đổi sắc mặt và giọng nói. Yên lặng là một trong những tố chất
buộc phải có trong công việc của cô. Cô hỏi:
- Cậu gọi chúng tớ đến đây là để cảnh báo rằng, chúng tớ
không được thu thập lại những bài trước đây đã viết để tránh những tình
tiết đó xảy ra với chính bản thân mình?
Nguyệt Quang không nói gì, chỉ gật đầu.
- Có ý nghĩa gì không?
Đào Tử đột nhiên hỏi lại.
- Nếu cậu vẫn không vứt chuyện của ba năm trước đi thì thậm chí tôi có
thể hoan nghênh cậu đến tòa báo nơi tôi làm việc, đưa chuyện đó ra ánh
sáng một lần nữa, để chuộc tội. Nhưng xin đừng lãng phí thời gian vào
những chuyện nhạt nhẽo thế này nữa.
Nói xong, Đào Tử quay người đi khỏi, đóng mạnh cửa phòng lại.