Truyện quái dị trong trường học - Phần 6
Dưới ánh đèn nê ông lung linh có thể ẩn giấu những cái xấu xa không thể
nói cùng ai.
Tôi ở Thượng Hải, một thành phố hoa lệ nhưng nông nổi. Hơn hai mươi năm
đối với tôi, có hai điều lớn nhất không theo như ý muốn. Thứ nhất là
tiểu thuyết mà tôi viết không theo kịp được cái gọi là trào lưu, không
được nhà xuất bản chú ý tới. Thứ hai là lần thi vào đại học đã phát huy
theo hướng khác, tôi vào Học viện Ngoại thương.
Học sinh
cùng khóa được chọn vào trường năm đó đều không biết chuyện bên phía
nhà trường đã giấu, một chuyện khiến người khác phải lạnh người: Học
viện Ngoại thương từng có một nữ sinh do muốn kiếm tiền để tiêu dùng
trong cuộc sống nên đã làm gia sư ở bên ngoài. Lịch trình hàng ngày của
cô sắp xếp rất kín: Sau khi dạy kèm cho một học sinh cuối cùng đang học
lớp 12, khi về đến phòng ngủ đã là tối muộn. Chính trên con đường về
trường ấy, nữ sinh đó đã bị tấn công bất ngờ, cô ấy bị cưỡng hiếp.
Kẻ xấu rất nhanh đã bị sa lưới. Khi mọi người đều cho rằng
chính nghĩa đã được nêu cao, mọi chuyện đã kết thúc tốt đẹp thì, không
một ai ngờ rằng đó chỉ là mở đầu của tất cả: Nữ sinh đó đã mang thai.
Bên phía nhà trường xử lý cô ta cực kì đơn giản: Xóa tư cách sinh viên!
Từ đầu đến cuối, học viện giấu bặt chuyện này. Nhưng điều khiến nó lại được nổi lên là nhờ một lời nhắn điện thoại nặc danh…
Hôm đó, tôi cầm sơ yếu lí lịch đi đến các tòa soạn báo suốt một buổi
chiều nhưng vẫn không có kết quả gì. Lời đáp lại của tất cả mọi người
giống nhau đến kinh ngạc: Về nhà đợi kết quả.
Khí hậu Thượng Hải rất ẩm ướt. Không có mưa nhưng phòng ngủ
vẫn ẩm ướt tới mức đáng sợ. Tôi ngồi trước màn hình vi tính để sửa bản
thảo, bỗng nhiên có tiếng chuông điện thoại reo lên khiến tôi giật bắn
cả người.
Lẽ nào lại là điện thoại của tòa soạn gọi đến?
Tôi vừa định nghe thì chị Lư ở giường đối diện đột nhiên gọi giật tôi lại:
- Đừng nghe!
Trông chị vô cùng căng thẳng. Lúc này tôi mới nghĩ ra, từ lúc tôi về
buồng ngủ tới giờ đã thấy chị Lư có gì đó khác thường. Trước khi chuông
điện thoại reo lên, chị ấy ngồi đờ người trên giường, không nói một câu
nào.
- Sao thế chị? Em đang thi tuyển mà.
- Chị Lư nhìn tôi, không nói gì thêm, chị đưa mắt ra hiệu tôi về lại giường ngồi.
Chuông điện thoại lại reo lên lần nữa, rất ngứa tai. Tôi đi đến nghe,
“alô” một tiếng. Nhưng bên kia đã dập máy, trong tai nghe chỉ thấy toàn
tiếng tút tút đôi phần trống rỗng.
Chị Lư, có phải có người quấy nhiễu chị không? - Tôi hỏi.
Chị Lư hơn tôi hai tuổi, năm thứ hai chị tham gia quân đội, hiện đang
học năm thứ tư. Nghe tôi hỏi, chị lắc đầu, chẳng nói câu nào. Tôi ngồi
lại đó, ôm lấy vai chị. Tôi phát hiện ra cơ thể chị đang mềm nhũn.
Điện thoại… ghi âm…
Chị Lư nói vài từ không rõ ràng.
Tôi nhớ ra điện thoại trong phòng ngủ có chức năng ghi âm, bèn đưa lên
tai nghe, ấn vào nút phát băng ghi âm. Một âm thanh từ xa chậm chầm
truyền tới, là tiếng giọt nước chảy! Âm thanh từ nhẹ đến vang dần, nghe
rõ vô cùng.
ở những nơi như phòng rửa tay, phòng vệ sinh thường xuyên nghe
thấy những âm thanh này. Nhưng âm thanh trong tai nghe truyền tới lại
có vẻ khác lạ. Cái làm tôi thực sự lạnh hết cả xương sống là một loạt
các tiếng lẩm bẩm tiếp sau đó. Chất âm đó có đôi chút giống với tiếng
của đứa trẻ con đã qua biến điệu, không phân biệt được là nam hay nữ,
giống như đã qua xử lý đặc biệt rồi. Tôi nghe mơ hồ tiếng nó nói: Bọn
họ sẽ đến báo thù…
Đó là một lời nguyền rủa đáng sợ, mà hình như đã được in vào
trong đầu tôi. Tôi có một khả năng mẫn cảm bẩm sinh đối với từ ngữ. Lúc
này, chủ ngữ của câu nói đó hiện ra bên tai tôi, hiện ra dưới dạng chữ
Hán, gõ liên tục vào tim tôi.
Bọn họ! Bọn họ! Bọn họ!
Không phải là bọn anh ấy, bọn cô ấy trong chữ Hán! Mà là bọn họ!
Tôi treo điện thoại đến “rầm” một nhát, lòng bàn tay đã ướt đẫm. Tôi
nhất thời cảm giác rằng việc hít thở không hề dễ dàng. Chị Lư vẫn không
nói gì, tôi đoán rằng, chị ấy nhất định đã bị những lời nhắn đó hù dọa!
Không khí đôi chút lắng lại, chậm chạp như không có người phá vỡ sự tĩnh mịch.
Trong buồng ngủ có tất cả bốn nữ sinh. Khi Trần Thần và Thịnh Tịnh
Khiết trở về, nghe xong ghi âm đó họ đều không hề tán thành. Thịnh Tịnh
Khiết cười nhạo nhiều hơn và nói, cục bưu chính hiện đã mở dịch vụ thay
đổi giọng nói. Đây nhất định là một trò đùa mờ ám nào đấy của một sinh
viên nam nào đấy. Hắn đã giở trò quái ghở.
Nửa đêm, đèn đầu giường chị Lư vẫn sáng, Thịnh Tịnh Khiết xoay
người về đầu còn lại, lầm bầm trách cứ. Hai năm trong bộ đội đã đào tạo
tác phong cực kì có kỉ luật cho chị Lư. Chị chưa bao giờ làm ảnh hưởng
tới giờ nghỉ của người khác. Có thể thấy rằng, lời nhắn để lại đó đã
làm khuấy động cuộc sống của chị.
Tôi nghiêng đầu nhìn sang giường chị Lư, chị như đang đọc một
cuốn sách nào đó. Khi chị giở trang sách, tôi phát hiện ra mặt trang
sách có màu đen kịt. Đó không phải là một cuốn sách, nó giống một quyển
an bum hơn.
Tôi thò đầu ra cố gắng nhìn những tấm ảnh trong quyển an bum
đó, vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt chị Lư. Lúc đó, tôi nhìn thấy trong
mắt chị đã đẫm nước mắt. Trong phút chốc, mặt chị Lư biến mất vào trong
bóng tối. Chị đã vặn tắt đèn đầu giường.
- Chị Lư! - Tôi gọi nhỏ.
- Mấy giờ
rồi? Có để người khác ngủ không đây? - Thịnh Tịnh Khiết làu bàu một
câu. Tiếp sau đó, Trần Thần ho lên một tiếng, ý là mọi người hãy giữ
hòa bình cho căn phòng ngủ.
Tôi đã nói, thời tiết Thượng Hải rất ẩm thấp, lúc này có nằm
trong chăn cũng không thấy ấm áp. Tôi không nói nữa, thoáng nghe thấy
một cách mơ hồ tiếng nước nhỏ giọt. Có lẽ vòi nước nhà vệ sinh lại
hỏng. Dù nghĩ như thế nhưng trong lòng vẫn cảm thấy sợ hãi, tôi vội
vàng trùm chăm để ngủ.
Nhưng sau đó vài ngày, mọi chuyện lại trở lại như thường, mọi
người đều bận rộn với việc đi phỏng vấn ở các đơn vị. Khi nghe tin học
viện bị đưa ra ánh sáng, trút thêm vào tôi phiền toái là lúc tôi đang ở
trong một quán mì và giục nhân viên phục vụ. Ăn xong còn phải đi phỏng
vấn buổi chiều. Trong cái quán đó, trên chiếc vô tuyến bám đầy dầu mỡ,
tôi nhìn thấy ngôi trường quen thuộc.
Một tổ chương trình thời sự nổi tiếng chạy đến phỏng vấn học
viện ngoại thương, hỏi rằng năm năm trước đây, có phải có một sinh viên
nữ bị đuổi học do mang thai. Chủ nhiệm phòng công tác sinh viên xuất
hiện và bác bỏ tin đồn, cách làm là dùng tay bịt kín màn hình máy quay,
từ chối phỏng vấn. Thấy không thể ngăn lại khả năng tấn công của các kí
giả, ông này chạy một mạch, trốn vào trong văn phòng.
Hóa ra, trừ phần lớn các sinh viên năm thứ tư đang chạy đôn
đáo ở bên ngoài, không nghe thấy tin tức này ra, những sinh viên khác
trong học viện đều đã mong ngóng mẩu tin này được phát đã lâu. Ngày
phát tin hôm đó, phía nhà trường ra lệnh, vô tuyến trong phòng ăn đều
phải chuyển đi hết.
Giấy cuối cùng đã không bọc được lửa.