Truyện quái dị trong trường học - Phần 8
Đợi sau khi ý thức được trở lại, vị trí mà tôi ngã xuống ban nãy đã từ
phòng rửa tay sang một buồng vệ sinh nhỏ. Cách cấu tạo của phòng vệ
sinh nữ của học viện là từng ô đơn riêng biệt, bên trong có một chiếc
bồn tự hoại.
Đầu đau
như muốn nứt ra, tôi đứng lên muốn đi ra khỏi, nhưng lại phát hiện ra
buồng vệ sinh đó bị đóng kín. Phía trên của cánh cửa chạm vào trần nhà,
chỉ có riêng chỗ sát với mặt đất còn khoảng trống 20cm. Nhưng một lỗ
hổng nhỏ như thế không thể đủ cho một người trưởng thành bò qua.
Không
gian trong buồng vệ sinh này vô cùng nhỏ hẹp, khiến người ta có cảm
giác tắc thở. Không dám tưởng tượng rằng mình sẽ bị nhốt cho đến chết ở
nơi đây, tôi đập mạnh vào cánh cửa, hét thật to:
- Cứu với! ở đây có người, mở cửa ra!
Loáng thoáng, từ chỗ cửa nối giữa phòng rửa tay và phòng vệ sinh có
truyền đến tiếng mở cửa, như có người bước vào. Tôi vui đến phát điên,
cất tiếng gọi gấp:
- ở đây! Tôi ở đây!
Xung quanh một
màu đen kịt, tôi nghe thấy tiếng bước chân của người đó đi về phía
buồng vệ sinh tôi đang đứng, bước chân đặc biệt nặng nề. Đột nhiên, đầu
tôi căng lên. Nếu có người đến cứu tôi thì tại sao người ta không bật
đèn? Tại sao không trả lời lại tôi?
Bước vào không phải là người! Là do tôi gọi nó tới!
Lo sợ, giống như trong phút chốc, một con rắn độc quấn quanh người tôi.
Tôi co người vào góc trong của buồng vệ sinh, rên lên sụt sùi. Cho dù
đã gắng sức bịt mồm của mình lại, không muốn phát ra âm thanh nhưng
thực tế là không thể khống chế được nó.
Nghe rất rõ ràng, cách có một cửa thôi, cái thứ đó đang đứng ở
bên ngoài. Lúc này, tôi chỉ hi vọng rằng cửa buồng vệ sinh kiên cố hơn
một chút, tôi thà bị ngất xỉu trong đây còn hơn cửa này bị mở ra, phải
đối diện với cái thứ gì đó đang ở phía ngoài.
Đối diện với tôi, nó đứng bên ngoài buồng vệ sinh tôi đang
đứng, không có một tiếng gì, giống như cuộc chiến trong im lặng vậy. Nó
như đang nói: Chẳng phải ngươi bảo ta đến cứu ngươi sao?
- Uỳnh!
Một tiếng mở cửa to lớn,
dường như nó đã nghiền nát cả thể xác lẫn tinh thần tôi. Nó không còn
kiên nhẫn được nữa! Nó muốn xông vào trong buồng vệ sinh! Cánh cửa
buồng vệ sinh như đang run lên, có thể là chỉ cần một lần nữa thôi, cửa
sẽ được đổ rầm xuống!
- Đừng đừng… Bạn có nỗi oan gì cứ nói ra đi. Tôi… tôi có thể viết thành bài để đăng! Cầu xin bạn đừng hại tôi!
Tôi liên tục dùng lời cầu xin, cơ thể dựa vào mép trong hết cỡ. Bởi tôi
thực sự sợ hãi rằng, khoảng cách 20cm từ cửa buồng vệ sinh xuống đất sẽ
có một thứ gì đáng sợ, ghê gớm tràn vào.
Căng thẳng quá mức đã khiến tôi không thể khống chế nổi sự co
giật của mình. Trong lúc không chú ý, người tôi ấn phải cần gạt nước,
cái bồn vệ sinh cạnh người bỗng trào nước lên, tôi lại một lần nữa kêu
lên sợ hãi.
Phía bên ngoài buồng vệ sinh đột nhiên yên tĩnh. Tôi mở rộng
miệng ra nhưng lại không dám khóc to tiếng, đành cắn lên phía sau bàn
tay của mình, cố gắng kìm chế. Tôi sợ rằng nó đang tích lũy sức mạnh,
sau đó xông vào đột ngột và tàn sát tôi.
Trong lúc sợ hãi, khái niệm về thời gian là rất mơ hồ. Không
biết đã bao lâu trôi qua mà bên ngoài vẫn chẳng có động tĩnh gì. Tôi
gắng sức dựa đầu vào bức tường bẩn thỉu. Đó là một động tác rất nhỏ
nhưng lại phải vô cùng cẩn thận. Cơ thể tôi dường như đang tê liệt,
động một cái là như hàng vạn con kiến đang chui vào tim.
Không ai phá vỡ sự tĩnh lặng này trước. Con người ta khi gặp
phải khó khăn thường nghĩ ra rất nhiều chuyện. Tôi đột nhiên cảm thấy
mình có đôi chút đáng chế nhạo. Đi học bao nhiêu năm như thế mà không
một cuốn sách nào bảo cho tôi biết phải thoát khỏi cảnh này như thế
nào. Tôi nhớ ra mình đã có cuốn tiểu thuyết mang phong cách nhưng lại
không có thị trường; nghĩ ra sự ấm áp của các mối quan hệ, nhưng vẫn
không có cách nào chọn được một người bạn trai; còn cả những người
trong gia đình tôi, bằng hữu tôi…
Phá vỡ dòng suy nghĩ ấy là một cơn buồn nôn xuất hiện ở dạ
dày. Vào đúng lúc tôi cúi đầu ấy, đột nhiên nhìn thấy trong bồn vệ sinh
có nổi lên một đứa trẻ đã chết với máu me ướt đẫm. Nói nó là đứa trẻ đã
chết bởi vì cái mặt nó cúi xuống phía dưới, đã ngâm vào trong nước, hơn
nữa nó lại không khóc, chẳng làm ồn, rõ ràng là chết yểu.
Nước trong bồn vệ sinh dần dần dâng lên, tôi mở to mắt, nhìn
đứa trẻ ấy bị nước làm xoay chuyển cơ thể, phần mặt nó hiện lên, ánh
mắt hung ác!
- á...
Đó là tiếng thét gào thảm
thiết của tôi, nó giống như là chút sức lực cuối cùng trong đời tôi.
Lúc này, thà chịu chọn việc chết ngay còn hơn là phải ở lại đây. Đứa
trẻ đã chết ấy nhô đôi mắt lên, nhìn tôi với đôi mắt căm hận.
Tôi nhớ ra rất nhiều những tiểu thiên sứ được miêu tả trong
những bức tranh sơn dầu châu Âu, thường đó là hình tượng một đứa trẻ
được chắp thêm đôi cánh. Nhưng nếu bạn nhìn kĩ ánh mắt những đứa trẻ
trong tranh đó thì bạn sẽ phát hiện ra chúng đã quá trưởng thành, quá
kinh khiếp. Đó không phải là ánh mắt mà một đứa trẻ nên có. Nhìn lâu
vào nó, người ta sẽ thấy run người.
Cánh tay tôi thình lình bị một bàn tay khác nắm lấy. Tôi ý thức được đứa trẻ đã trèo ra, vội vàng đẩy nó ra, hét lên:
- Buông ra! Tao không phải là người mày cần!
Người tôi ngã mạnh một cái. Lúc đấy chỉ nghe thấy tiếng Thịnh Tịnh Khiết hét to:
- Đào Tử, cậu nhìn xem! Đó là cái gì?
Mở to mắt ra một lần nữa, người lại nằm ở phòng rửa tay. Thịnh Tịnh Khiết nắm chặt lấy cánh tay tôi, không ngừng lắc lư nó:
- Đứng dậy nhanh! Cậu nhìn xem cái gì tràn ra từ trong phòng vệ sinh kìa?
Tôi ngồi dậy và nghĩ rằng mình vừa nằm mơ xong. Nhưng giấc mơ đó thật
quá, thà tôi nói đó là giấc mơ, còn hơn phải nói rằng khoảng thời gian
đó, linh hồn bị mang sang một không gian khác. Tôi nhìn về hướng mà
Thịnh Tịnh Khiết chỉ, chỉ nhìn thấy phía dưới cửa phòng vệ sinh tràn ra
một chất dịch. Có thể khẳng định nó không phải là nước, bởi vì màu của
nó đã nhuộm tối cả một khoảng nhỏ dưới nền nhà.
Một mùi sắt gỉ trào lên, xông vào trong khoang mũi. Thịnh Tịnh Khiết toàn thân co giật, cô khẽ nói rằng:
- Đó là… máu!
Cửa phòng vệ sinh mở ra một khe hở, giống như là đang chỉ dẫn. Không ai
dám mở cửa ra, vừa nhìn đã biết sẽ là như vậy. Khi tính tò mò và nỗi sợ
hãi cùng tới, có thể nói nỗi sợ hãi choán ngợp tất cả, nén chặt tính tò
mò xuống.
Thịnh Tịnh Khiết ngồi xổm sau lưng tôi, ôm chặt lấy tôi.
Trong bóng tối, giống như có một bàn tay vô hình, mở cửa phòng vệ sinh ra, nó đã tự động mở ra!
- Trần Thần! - Tôi và Thịnh Tịnh Khiết hình như kêu lên cùng một lúc.
Nhìn thẳng về phía cửa, một vệt ánh sáng của mặt trăng trải xuống, vừa
đủ để chiếu sáng nửa mặt của Trần Thần. Cô ngồi trượt xuống trong phòng
vệ sinh, hai mắt nhắm. Tôi không thể nhẫn nại thêm một phút nào nữa,
vội vàng chạy đến bên cô, vừa lung lay, vừa gọi tên cô. Một hồi lâu sau
vẫn chẳng thấy phản ứng gì, tôi đưa tay về phía dưới mũi cô…