Truyện quái dị trong trường học - Phần 4
Vài ngày sau, khi tôi và Tiểu Nhã đứng một lúc lâu bên cột mốc phân
giới ở đầu thôn - nơi đã xuất hiện trong tấm ảnh ấy, tôi ôm lấy bờ vai
của Tiểu Nhã, phát hiện ra cảnh tượng nơi đây giống với tấm ảnh tới mức
giật mình.
Những
cái cây đó, những viên gạch đó, thậm chí là đường nét của ánh sáng mặt
trời đều không một chút khác biệt so với bức ảnh. Tất cả như đứng yên
lại đón chờ chúng tôi tới.
Bước vào trong thôn, tôi bảo Tiểu Nhã giở tờ giấy A4 có in bức
hình đó cho tôi, trong lòng suy nghĩ xem mình nên dò hỏi ai về tin tức
hai mẹ con họ. Không biết có phải do xem tiểu thuyết kinh dị nhiều hay
không mà trong lòng tôi nghĩ rằng, nếu đây là một bức ảnh khủng bố thì
tôi không hi vọng việc chúng tôi đến lại đem đến nỗi khủng hoảng cho
những người trong thôn.
Tôi dẫn Tiểu Nhã vừa đi vừa dò hỏi và đã tìm được nhà của trưởng thôn.
Đây là một ngôi nhà gạch xanh ngói đỏ, rất sạch sẽ. Trên tường của
phòng chính còn treo ớt đỏ và ngô khô. Dưới ánh mặt trời trắng xanh,
tỏa ra những ánh hào quang rất đẹp.
Cả nhà trưởng thôn đều ra đồng làm việc cả, chỉ có mình
người mẹ bảy mươi tuổi của ông ta ở lại trông nhà. Bà cụ già vô cùng
hiếu khách, bà coi chúng tôi như khách trong thôn vậy. Bà bưng ra rất
nhiều hoa quả để tiếp chúng tôi. Tôi nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng mới
lấy bức ảnh ra, đưa cho bà xem, dò hỏi xem bà có biết hai mẹ con trong
ảnh không.
Cụ già cầm lấy bức ảnh trong tay chúng tôi, nhíu mắt lại nhìn, ngay sau đó phát ra một tiếng thở dài.
- Đây chẳng phải là Tú Lan và Tú Nhi sao? Trời ơi, hai người đến tìm
hai mẹ con họ à? Thật đáng tiếc, từ lâu đã không còn rồi, không còn
rồi.
- Không còn nữa? ý của bà là họ đã chết rồi?
- Ôi, chẳng chắc đâu, cũng có thể là trốn đi rồi.
Tiểu Nhã ngồi ở một góc, không nói câu nào. Nghe được câu đấy, đột nhiên nói:
- Bà ơi, bà có thể kể chuyện về hai mẹ con họ cho bọn cháu nghe có được không?
Bà cụ già cũng chẳng truy hỏi xem chúng tôi lấy đâu ra tấm ảnh này,
toàn bộ tâm trí bà như tập trung vào trong những hồi ức về chuyện cũ.
- Tú Lan là một người con gái bạc mệnh. Người xưa có câu,
trai sợ chọn nhầm nghề, gái sợ gả nhầm chồng. Nỗi khổ của Tú Lan kiếp
này chính là không được gả cho một người đàn ông tốt. Cháu nhìn cô ấy
xem, trông rất xinh đấy. Năm ấy cũng chẳng hiểu sao lại tối mắt vì
người đó, cô ấy được gả cho Tiểu Tỏa Tử, nhà ở đầu phía đông thôn. Tiểu
Tỏa Tử chỉ được cái mẽ bên ngoài, tham ăn làm lười, lại còn keo kiệt,
không giống đàn ông một chút nào.
Khi Tú Lan vừa được gả đi, hắn ta đối xử với Tú Lan còn
tạm được. Ai mà biết được hơn một năm sau, Tú Lan sinh cho hắn một đứa
con gái tên là Tú Nhi thì hắn bắt đầu thấy ngứa mắt với Tú Lan, cả ngày
chỉ biết mắng chửi cô vì những chuyện nhỏ nhặt. Tú Lan xinh đẹp nên
trong lòng hắn cũng đề phòng. Chỉ cần Tú Lan gặp mặt người con trai
trong hay ngoài thôn thì lập tức hắn sẽ cho rằng cô đã đong đưa với họ.
Về đến nhà hắn chửi mắng thậm tệ và đánh đập dã man. Vì Tú Lan chỉ sinh
được con gái nên cô tự thấy mình đuối lý, đành cứ để cho hắn phát điên
lên, sau cùng hắn quen mui nên hắn càng chẳng ra làm sao cả. Khoảng sau
mười mấy năm, Tiểu Tỏa Tử đánh cô một ngày ba trận, coi cô là súc vật
để sai khiến.
Chị em phụ nữ trong thôn cũng không ít lần khuyên cô, đều
nói rằng người đàn ông như thế mà cũng sống cùng được à? Nhưng Tú Lan
là người cố chấp, cô nói rằng mình không thể thiếu người đó được, còn
phải nghĩ cho cả Tú Nhi nữa, cố sống cho qua vài năm nữa, đến già rồi
tự nhiên sẽ tốt hơn. Nhưng mọi chuyện không như cô ấy nghĩ, một mùa
đông của mấy năm trước, qua tết đã lâu, Tiểu Tỏa Tử không biết do đâu
mà lên cơn tức, hắn uống vài chén rượu, về nhà liền đánh ngay vợ để
thỏa cơn tức. Lần đó cũng chẳng biết tại sao mà hắn lại hung ác đến
vậy, hắn hành hạ Tú Lan hai ngày hai đêm. Sau này chúng tôi nghe nói,
Tú Lan đã bị điên.
Bà cụ thở một hơi dài, bà dò dẫm bên mép giường và không nói tiếp nữa. Bà còn dùng tay áo lau nước ở khóe mắt.
ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ vào bên trong, cảm giác se lạnh.
- Khi đó các bà đang làm gì? Tại sao không giúp đỡ cô ấy? - Tiểu Nhã
đột nhiên nói, lời nói không mang một chút hơi ấm, như một con dao, rơi
“soạt” một cái bên tai chúng tôi. Tôi quay đầu lại nhìn cô bé, chỉ thấy
cái đầu nó lại cúi xuống, đôi mắt trắng dã đầy thù hận nhìn chằm chằm
vào bà lão.
Bà già không chú ý tới cô bé lắm, bà lại kể tiếp theo dòng suy nghĩ của mình:
- Giúp, giúp thế nào đây? Người ta là vợ chồng có chứng nhận, về mặt
luật pháp sẽ được bảo vệ. Hai vợ chồng đó làm việc gì, vào lúc nào thì
ai có quyền quản lý. Chuyện chồng đánh vợ lại chẳng phải chỉ nhà họ mới
có, ai mà nghĩ được lại thành như bây giờ.
Cô Tú Lan đó sau khi điên, cả ngày chỉ lẩm bà lẩm bẩm, để
tóc lòa xòa lang thang khắp thôn. Cán bộ thôn đều kêu Tiểu Tỏa Tử phải
đưa cô ấy vào bệnh viện trong thành phố, thằng khốn Tiểu Tỏa Tử đấy lại
nói, vợ hắn có thể tự lo liệu được cuộc sống, cũng chẳng được gọi là
điên. Nếu điên thật thì đánh chết chứ không đưa vào bệnh viện, người
đấy không thể đi được.
Mọi người cũng chẳng muốn nói gì nữa.
Không
thể ngờ được rằng chưa được mấy hôm sau, Tú Lan và Tú Nhi đã mất tích,
nhà của Tiểu Tỏa Tử cũng bị người ta đốt, tuy nhiên không thiêu cháy
được tên Tiểu Tỏa Tử đó. Mọi người đều đoán là, nói không chừng Tú Lan
giả điên, đi theo người đàn ông khác, đem theo cả Tú Nhi chạy rồi. Dần
dần, mọi người đều cho rằng suy luận đó là đúng. Cái tên Tiểu Tỏa Tử
cũng chẳng sống được trong thôn nữa, hắn đi vào thành phố làm ăn mày
luôn.
Nghe xong câu chuyện bà cụ kể, tôi sững sờ nhìn vào hai mẹ
con họ trong tấm ảnh. Ban đầu tôi cho rằng đằng sau nụ cười của hai mẹ
con họ là một câu chuyện li kì làm người ta kinh ngạc, ai ngờ lại là
thế này.
Buổi tối hôm đó, do không chạy kịp chuyến xe khách về thành
phố, tôi và Tiểu Nhã ở lại trong văn phòng của thôn. Đó là một căn
phòng bằng xi măng sơ sài, bốn mặt đều thông gió. Trong đêm tối, gió
thổi khiến người ta có cảm giác ớn lạnh xương sống.
Tiểu Nhã nằm trên chiếc giường phía bên phải tôi, trong đêm
giá lạnh em ngủ rất nhanh. Tôi nhắm chặt mắt lại, ép mình phải ngủ
ngay, nhưng do quá căng thẳng nên chẳng hề có ý niệm muốn ngủ.
Những cảnh quay trong phim kinh dị đã xem trước đây giờ lại
nhảy ra từ nơi sâu thẳm nhất trong bộ não, không ngừng hiện ra trước
mắt tôi. Tôi cố hết sức nén xuống những suy nghĩ đó, nhưng chúng lại
nhảy ra rất nhanh từ trong đầu tôi. Tôi cảm giác như cổ mình đầy là mồ
hôi, mồ hôi thấm ướt gối và chăn, làm cứng đờ cả cổ khiến tôi có cảm
giác khó thở.
Tôi chỉ có thể mở to đôi mắt của mình.
Lúc
này, ánh sáng màu xanh nhạt đang chiếu vào căn phòng với một màu xanh
trắng. Tôi thở dài một hơi, thình lình cảm thấy xung quanh có một chút
gì khác lạ.
Trong phòng lúc đầu có bốn chiếc giường, hai chiếc còn lại là
trống. Nhưng trong đêm tối, tôi phát hiện thấy hai chiếc giường đó lại
đang có người ngủ.
Trong ánh sáng trắng xanh của mặt trăng chiếu vào, tôi nhìn
thấy hai bóng người đó ngồi dậy. Bọn họ đưa chân từ trên giường xuống
dưới đất. Họ đứng dậy, từ từ tiến về phía tôi.
Sau cùng họ đã đứng trước giường tôi. Dưới ánh trăng, tôi nhìn thấy rõ mặt của hai người: Tú Lan và Tú Nhi.
Họ giống hệt như trong ảnh, hướng về phía tôi vẫn với kiểu cười ấy. Sau đó, họ ngồi ở phía đầu giường tôi.
Sợ hãi từ đâu áp xuống người tôi. Không thể chịu đựng thêm được nữa,
tôi phát ra một tiếng thét, sau đó nhảy lên ở trên giường.
Tú Lan và Tú Nhi biến mất trong chốc lát.
Hóa
ra đó chỉ là ảo giác, không, đó phải là cõi mộng chứ. Tim tôi đập thật
nhanh, tôi mừng lắm vì đó chỉ là cảnh tượng trong mơ mà thôi. Mồ hôi đã
ướt hết chiếc áo trong. Tôi quay người vặn cho đèn sáng, chuẩn bị thay
một chiếc áo bên trong khác. Đột nhiên, tôi phát hiện ra Tiểu Nhã đã
mặc xong quần áo, cô bé ngồi trên chiếc giường giống như cảnh trong cõi
Niết bàn của đạo Phật, đôi mắt trống rỗng nhìn thẳng về phía tôi.
- Tiểu Nhã!
Lúc này, nhìn cô bé dưới
ánh đèn mờ ảo không hề dễ chịu hơn so với khi nhìn thấy hai mẹ con nhà
kia trong giấc mơ. Mãi sau tôi mới lẩm nhẩm gọi được tên của cô bé.
Con bé đưa chân xuống đất, đi giày vào rồi từ từ bước tới
giường tôi. Sau đó em hơi ngồi xổm cho người thấp xuống và ngửng đầu
nhìn tôi:
- Cô ơi, em đã nhìn thấy Tú Nhi rồi. Tú Nhi gọi em tới đó.
Cô bé nói rồi đưa cổ tay mình ra, tay áo xắn tới cùi trỏ. Dưới ánh đèn
mờ ảo, tôi nhìn thấy toàn bộ cánh tay đó là vết răng cắn, nó phát ra
một mùi tanh hôi.
- Tú Nhi nói Bạch Nha ở cùng cô ấy, Tú Nhi có thể giúp em.
Cô bé nói thế rồi đứng thẳng người lên, quay người về phía cửa rồi bước
đi. Tôi nhìn quanh một vòng căn phòng lạnh lẽo này, tôi không còn muốn
ở lại đây thêm một giây nào nữa.
- Được rồi, Tiểu Nhã, chúng ta sẽ cùng đi. Cho dù đó là cái gì
đi nữa, chúng ta hãy cùng nhau đối mặt, dù chúng ta sẽ phải đối mặt với
một trận chém giết một mất một còn.