Bảy ngôi làng ma kỳ 10
“Lí Văn”. Tôi lấy thuốc lá ra, nhưng các ngón tay cứng khựng lại, quẹt
mấy cái mới châm được thuốc, tôi khẽ hỏi: “Cô có thể kể cho tôi nghe tỉ
mỉ về những truyền thuyết trong làng này không?”.
Lí
Văn nhắm nghiền hai mắt lại, dường như cô đang hồi tưởng về một kí ức
không nên nhắc tới. Mãi một lúc sau, cô ta than: “Thôn Đỗ này cách đây
mười năm có một trận đại dịch, người chết vô số. Trạm phòng dịch cũng
không thể nào phòng trị được, sợ lây phải dịch này, các thầy thuốc, bác
sĩ cũng đã bỏ đi khỏi làng”.
Tôi lặng người nghe kể, thỉnh thoảng nhả từng luồng khói xanh xoắn tít, rồi nghe cô ta kể tiếp.
-
Người trong trạm phòng dịch lần lượt bỏ đi, những người chưa bị bệnh
trong làng rất căm phẫn các bác sĩ bỏ đi ấy, họ phát hiện có một bác sĩ
chưa kịp bỏ trốn, thế là ngọn lửa oán hờn của toàn dân trong làng đã
trút lên vị bác sĩ này, nghe đồn là vị bác sĩ đó đã bị đánh đập dã man
đến chết”. Kể đến đây, Lí Văn rùng mình, run run nói: “Chính là trong
ngôi nhà tranh đó”.
Tất
cả mọi mắt xích đã kết thành một sợi xích lớn trong tâm trí tôi. Nhớ
lại khi mới vào làng, tôi có nghe tiếng kêu thất thanh phát ra trong
ngôi nhà đó, lại cứ ngỡ là của Quân Mĩ. Nhưng giờ thì tôi đã hiểu, đó
là tiếng gào thét của quỷ dữ. Quả thực tiếng thét đó đã xuyên thủng tâm
can tôi, thọc thẳng vào tâm hồn tôi. Dường như nó đang bảo cho mọi
người biết nỗi oan không giãi bày được cùng ai.
-
Sau đó thì sao? Các bác sĩ trong trạm phòng dịch đã đi, vậy trận đại
dịch đó làm thế nào mà khống chế được?. Tôi vừa hỏi vừa dập tắt điếu
thuốc.
-
Khi mọi người trong làng giết vị bác sĩ cuối cùng ấy ai cũng nghĩ rằng
chỉ còn chờ chết vì đại dịch vẫn tiếp tục lan truyền, không ngờ rằng,
sau khi giết vị bác sĩ kia thì đại dịch tự nhiên được dập tắt.
Cô
gái im lặng một lát rồi kể tiếp: “Các cụ già trong làng nghĩ rằng, ác
quỷ không muốn mọi người chết một cách dễ dàng như thế, nó muốn báo
thù, nó muốn giày vò người trong làng. Kết quả là người tiếp theo bị
chết là hai chị em”.
Đó
là hai chị em bằng mặt mà không bằng lòng, từ nhỏ đã thích so đo tính
toán với nhau, chống đối nhau như nước với lửa. Tối hôm đó, hai chị em
chúng gây gổ, trong cơn tức giận, người chị đã đến ở nhà người bạn.
Người em ở nhà một mình, bỗng thấy chị mình quay trở lại, đứng ngoài
cửa sổ, đôi mắt hung ác. Người em lập tức xông ra cãi lí với chị. Sau
đó, cả hai chị em mất tông mất tích một cách thần bí.
Khi
cha mẹ chúng biết chuyện, thức đến khuya cũng chẳng thấy hai chị em trở
lại, liền chạy đến nhà đứa bạn của người chị tìm. Không ngờ người nhà
kia nói, người em cứ đến gây hấn, trêu tức, nên cô chị đã ra tính sổ
với cô em.
Thế là cả hai chị em đã biến mất một cách kì bí!
Hơn
một nửa số người trong làng đều đổ đi tìm giúp họ nhưng chẳng thấy tăm
hơi của hai chị em. Mãi đến nửa tháng sau, mùi thối hừng hực cứ bốc ra
từ ngôi nhà mà vị bác sĩ kia đã chết. Lúc đó, người trong làng rất sợ,
họ biết rằng đã giết nhầm vị bác sĩ, ông ta chết oan quá nên linh hồn
không siêu thoát được, cứ lởn vởn trong làng, không chịu đi.
Khi
mọi người cùng vào ngôi nhà đó, tiếng kêu hãi thất thanh của hai chị em
cứ hết người này thét lên chỗ này lại tiếp tiếng thét người kia cất lên
ở nơi khác. Hai chị em mất tích đã được tìm ra, nhưng bây giờ họ chỉ
còn là hai cái xác lạnh cóng, thối rữa. Cả hai chị em chết trong tư thế
nửa ngồi nửa quỳ, hai tay ôm lấy chiếc cọc nhọn đâm thủng ngực của
nhau, nội tạng lồi hết ra ngoài.
Dân
trong làng không ai tin là hai chị em họ đã đâm nhau, bởi vì khi quan
sát vết đâm trên người của hai thi thể, thấy ở mỗi bên đều có những vết
thương chí mạng, không ai có thể tin rằng, một người sau khi bị đâm lòi
thận ra ngoài lại có thể đâm thủng quả tim của người kia rồi treo trên
cọc gỗ được. Trừ phi có một sức mạnh nào đó xui khiến họ, điều khiển
hai cái người chết ấy đâm nhau!
Từ
đó trở đi, năm nào trong làng cũng xảy ra án mạng, mà người nào cũng
chết thảm trong căn nhà tranh đó. Hơn nữa tất cả người chết đều có một
điểm chung là cả hai đều hận nhau đến xương tuỷ.
Cái
chết của cô em chồng, khiến Lí Văn cảm thấy rất áy náy trong lòng. Đối
với một người đố kị với mình bị chết mà cô ta lại có thái độ khoan
dung, tự thấy áy náy trong lòng, điều này quả đã làm tôi cảm động. Tôi
không ngừng động viên an ủi cô.
Màn
đêm đen kịt, tối đến nỗi khiến người ta có cái cảm giác ngạt thở. Cô
gái cuối cùng cũng phấn chấn trở lại, quyết định trở về nhà để đối diện
với những gì đang chờ mình. Tôi đưa mắt nhìn cô ra đi đến khi khuất
dạng, còn mình cứ ở lại ngồi thừ ra đấy, một mình đối diện với căn nhà
đầy oán hận kia. Trong căn nhà hung ác đó, đầy rẫy những linh hồn lay
lắt, phiêu dạt, không đầu thai được. trung tâm của nó là cái chết oan
uổng của ông bác sĩ mười năm trước.
Tôi
từng đọc các tạp chí quái dị, trong đó cho rằng người bình thường có
thể nhìn thấy các vong hồn ở thế giới bên kia nhờ sự trung gian của
năng lực thứ ba, như quay phim chụp hình chẳng hạn. Tin đó mang lại cho
tôi một linh cảm, tôi lấy máy ảnh ra, điều chỉnh, ống kính hướng về
phía ngôi nhà tranh kia.
Tôi
từng bước đến gần ngôi nhà, trên cánh cửa mục nát lộ ra kẽ hở, kẽ hở đó
như cánh cửa địa ngục được hé mở. Bỗng nhiên, trên màn hình máy ảnh
thoắt ẩn thoắt hiện một hình bóng quen quen.
Trong
khoảnh khắc chạm phải ánh mắt với người trong màn hình, suýt nữa tôi
đánh rơi chiếc máy ảnh đang cầm chặt trong tay, trên màn hình máy ảnh
khuôn mặt Trương Nghệ hiện ra ngày càng rõ, ngày càng gần. Lập tức tôi
không nhìn vào máy ảnh nữa mà nhìn thẳng vào trong ngôi nhà, nơi Trương
Nghệ xuất hiện, thì chẳng thấy ai cả.
Đưa
máy ảnh lên, tôi hướng ống kính nhắm chính xác vào khuôn măt đầy thù
hận của Trương Nghệ, lại một lần nữa xuất hiện trước ống kính tôi. Đợi
chờ tôi có lẽ là cái chết đã được định sẵn, nhưng tôi vẫn kiên định tin
rằng, hình ảnh trên chiếc máy nhất định không phải là Trương Nghệ.
Dù
tôi đố kị, hận cô ta, nhưng đồng thời tôi cũng mến phục cô. Đấy là một
thứ tình cảm đan xen giữa tình yêu, tình bạn và hận thù, đố kị phức
tạp, chúng cứ giằng co nhau không bên nào hơn bên nào.
Tôi
không còn đường rút lui! Hít một hơi thật sâu, tôi đẩy cửa bước vào với
tư thế đầy nghị lực. Tay vừa chạm vào cánh cửa, bỗng một luồng hơi lạnh
âm thầm thấm vào tận xương. Trong nhà tối om, xoè tay không thấy năm
ngón, ánh sáng yếu ớt toả ra từ màn hình điện thoại nhập nhoè như bóng
quỷ. Tại sao lại phải nhìn ngôi nhà này thông qua ống kính, động cơ
thúc đẩy tôi làm như thế ngay cả bản thân tôi nghĩ đến cũng phải rợn
gai ốc. Tôi đang tìm một bầy vong linh - một bầy vong linh đằng đằng
sát khí.